Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1092: Triều Đình Cùng Sơn Dã Giằng Co

Chương 1092: Triều Đình Cùng Sơn Dã Giằng CoChương 1092: Triều Đình Cùng Sơn Dã Giằng Co
Chương 1092: Triều Đình Cùng Sơn Dã Giẳng Co (2)
Trên đường bên ngoài quán trọ, một vị ky tốt ngồi ở phía sau mã phu đang ăn món lương khô khó có thể nuốt xuống, ngẫu nhiên xách siêu nước lên uống hai ngụm.
Hắn ngắng đầu, nhìn một con bồ câu đưa tin bay lên phía sau quán trọ, lập tức có người chạy vội đến, chờ ky tốt hạ lệnh, đầu vai người này có một con chim ưng thần tuấn toàn thân trắng như tuyết đang đứng, ky tốt khoát tay,"Không cần để ý tới." Người nọ yên lặng lui ra.
Ky tốt chính là người đi vào quán trọ sớm nhất truyền tin tức, xa phu bên cạnh hắn thẳng sống lưng, không dám có một cử động nhỏ nào.
Có một vị lão nhân vén rèm xe lên, cười hỏi: "Điện hạ, vì sao không theo nhau cùng vào quán trọ?”
Nam tử cười lắc đầu.
Kiềm chế bản thân là một môn học vấn lớn.
Ngự nhân, đối với bọn họ những người sinh ở nhà đế vương này mà nói, từ nhỏ mưa dầm thắm đắt, lại có thể lấy lịch sử soi bản thân, ngược lại không khó.
Hai vị luyện khí sĩ ngồi ngồi xếp bằng trong chiếc xe, một già một trẻ, phụ trách trông một phạm nhân phân lượng nặng nhất, áp giải về hướng Thận Cảnh thành kinh sư Đại Tuyền. Người nói chuyện với ky tốt, là một vị lão giả ngoài bảy mươi tuổi mặc đạo bào xanh tím, đầu đội mũ đuôi cá, một tay cầm phía cuối dây thừng, một tay nâng phát trần.
Phạm nhân tóc tai bù xù, đầy người vết máu, cúi đầu không nói, không thấy rõ khuôn mặt.
Một bộ áo bào vàng rách nát không chịu nổi, chỗ cổ tay và mắt cá chân bi đóng định bằng một đồ vật giống như chày kim cương.
Ngoài ra, trên cổ còn bị một sợi dây thừng đen sì trói chặt, một đoạn của dây thừng được lão tu sĩ nắm trong tay.
Phạm nhân thê thảm nhát vẫn là chỗ mi tâm, bị một thanh phi kiếm xuyên thấu qua đầu, mũi kiếm xuyên qua tới sau gáy, cứ như vậy cắm ở trên đầu người này.
Tên trọng phạm này, là một vị sơn thuỷ thần kỳ chính thống sắc phong, từng là luyện khí sĩ thất cảnh đỉnh phong, ở lãnh địa của hắn, ít nhất là tu vi bát cảnh, ở trong một vùng sơn thủy xưng vương thành thánh. chống lại cửu cảnh Kim Đan, cũng có sức đánh một trận. Chỉ là không biết vì sao, lưu lạc tới tình trạng như vậy.
Trong thùng xe trừ lão giả đạo môn, còn có nữ tử trẻ tuổi, ánh mắt nhìn về phía tên ky tốt kia lưu chuyển sóng thu, dù chưa nói gì, ý tứ hàm xúc trong đó cũng đều ở trong sự không lời.
Dung mạo nữ tử chỉ tính là thanh tú mà thôi, chỉ là tư thái xuất chúng, da thịt trắng hơn tuyết, so với mỹ nhân trong mắt phàm phu tục tử, càng đáng để "nắn nót mài dũa" hơn, dù sao ở trong mắt tu sĩ trên núi, sắc đẹp nhân gian, xét đến cùng, vẫn là một bộ thân xác thối tha, làn da thô ráp, đủ loại mùi lạ, dưới cái nhìn kỹ, đều là tỳ vết.
Ky tốt đột nhiên quay đầu, nhìn về phía quán trọ bên kia, tựa như có chút bất ngờ.
Lão nhân toát ra một sự kinh ngạc,"Khí thế võ phu thật kinh người, hơn nữa số người nhiều như thế, quán trọ biên thuỳ nho nhỏ, tàng long ngọa hỗ như vậy sao? Chẳng lẽ thực sự để tiểu quốc công gia chó ngáp phải ruồi, là cao thủ Bắc Tắn được ăn cả ngã về không, muốn tới cướp tù phạm hay sao?”
Nữ tử hỏi mang tính thăm dò: "Có cần ta đi nhắc nhở quốc công gia một tiếng hay không?" Ky tốt lắc đầu, cười nói: "Dưới chân chúng ta đã là lãnh thổ Đại Tuyền, trừ phi là Diêu gia mưu nghịch tạo phản, bằng không lấy đâu ra nguy hiểm."
Ánh sao hiện lên trong mắt lão giả mặc đạo bào, vẫn chưa lên tiếng.
Sau một lát, lão tiên sư đang muốn nói chuyện, vị ky tốt này đã nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng về phía quán trọ.
Sau khi ky tốt đi xa, vị nữ tử trẻ tuổi kia đến từ tiên gia trên núi nhẹ nhàng hỏi: "Sư phụ, tiều quốc công gia ép người Diêu gia như vậy, điện hạ lại không ước thúc, thực sẽ không xảy ra chuyên sao?" Lão nhân khoát tay, nói: “Trên đời này ai cũng có thể tạo phản, chỉ Diêu gia sẽ không, trung thần quốc gia quá lâu rồi..."
Khóe miệng lão nhân nỗi lên nụ cười lạnh: "Đã nghiện rồi."
Tên tù phạm kia vẫn cúi đầu, khoái ý cười nói: "Nói tới cốt ngạnh trung thần cùng rường cột biên quan, thế mà lấy trò cười để đối đãi, vương triều Đại Tuyền các ngươi cho dù nhất thời đắc thế, thì có thể ra sao được chứ?"
"Còn dám mạnh miệng!"
Lão tiên sư tay rung cổ tay, dây thừng lập tức thít chặt cổ phạm nhân, cả người tù phạm run lên, nghiến chặt răng, liều chết không phát ra bát cứ thanh âm nào.
Trong quán trọ, hiện tượng lạ nỗi lên.
Một bộ áo bào trắng không chút dấu hiệu xuất hiện ở sảnh lớn.
Tiểu quốc công gia Cao Thụ Nghị phát hiện không ổn, đang muốn sợ hãi lui ra, nhưng trước mắt hoa lên, bả vai đã bị người nọ bắt lấy.
Ba người một bàn khác, trừ hoạn quan vẫn uống rượu như cũ, đối với việc này coi như không thấy.
Tiên sư mũ cao cùng võ tướng giáp bạc đã đứng bật dậy, muốn cứu Cao Thụ Nghị, nhưng đều dừng bước.
Bởi vì có một thanh trường kiếm đỏ tươi đến từ lầu hai lơ lửng ở giữa hai cái bàn, mũi kiếm chỉ thẳng tiên sư mũ cao.
Mà võ tướng giáp bạc sau khi dừng bước quay đầu nhìn lại, lầu hai có người lướt ngang máy bước, mặt đầy ý cười, cầm chuôi đao, hiệp đao Đình Tuyết trong tay sắp ra mà lại chưa ra.
Nam tử dáng người thấp bé lêẻo qua lan can, đáp ở bên kia cửa lầu một quán trọ, như là muốn một mình một người cản lại mấy trăm ky binh bên ngoài. Lão nhân lưng còng ngồi xốm trên lan can, cười tủm tỉm cúi đầu, nhìn chằm chằm tên hoạn quan trấn định nhất kia.
Hoạn quan trung niên mãng phục đỏ thẫm, nhìn chỉ ngoài ba mươi tuổi, thực ra đã tám mươi tuổi, là một trong các võ đạo đại tông sư của vương triều Đại Tuyền, được coi là cây hòe giữ cung của hoàng thành Đại Tuyền, sau khi hắn thành danh, hoàng thành Đại Tuyền xưa nay quỷ mị hoành hành không có bát cứ đồn đãi kỳ quái nào nữa, toàn bộ mai danh ẩn tích.
Nhưng chỗ lợi hại thật sự của vị đại hoạn quan này, còn ở hắn năm đó lung lạc một lượng lớn nanh vuốt giang hồ, mười máy môn phái võ lâm đứng đầu cảnh nội vương triều Đại Tuyền, từng môn phái một bị diệt trừ sạch sẽ, trong ba năm, toàn bộ giang hồ nổi lên một trận gió tanh mưa máu, vô luận chính tà, đều đã triển khai nhiều lần ám sát đối với lão thái giám này, nhưng mà không có ngoại lệ, có đi không có về.
Hai người ngồi cùng bàn với hoạn quan, tiên sư mũ cao tên là Từ Đồng, là chủ nhân đương nhiệm Thảo Mộc am môn phái tiên gia số một cảnh nội Đại Tuyền, sở trường lôi pháp, có thế sắc lệnh quỷ thần để mình dùng, còn là cao nhân thầy thuốc, tinh thông luyện đan, đan dược luyện ra, là vật quyền quý công khanh vương triều Đại Tuyền điên cuồng tranh cướp.
Võ tướng giáp bạc Hứa Khinh Chu, là cao thủ đứng đầu có thể đếm được trên đầu ngón tay trong quân Đại Tuyền, chưa đến bốn mươi tuổi, một thân công phu hoành luyện đã đứng ở đỉnh cao, bội đao bên hông "Đại Xảo", càng là một món trọng bảo binh gia, có thể nói kiêm cả công thủ, mỗi lần sa trường xông pha trận địa, nhất định làm gương cho binh sĩ, đánh đâu thắng đó không gì cản nỗi.
Cao Thụ Nghị vận chuyển khí cơ, giãy giụa một phen, không chút tác dụng.
Chẳng những không có ý sợ hãi, ngược lại ý cười càng đậm, Diêu gia các ngươi thực muốn tạo phản à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận