Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 781: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ

Chương 781: Có Người Đưa Kiếm Có Người ChờChương 781: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ
Chương 781: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ (3)
Phù Nam Hoa cười lạnh nói: "Quân tử? Nếu Tê Tĩnh Xuân hắn chỉ là một vị quân tử, như vậy Nho gia thánh nhân còn không chiếm cứ bốn tòa thiên hạ?"
Thái Kim Giản thần sắc bình thản,"Phù Nam Hoa, chỉ chăm chăm hiểu theo nghĩa đen câu chữ thật không thú vị?"
Phù Nam Hoa hít sâu một hơi, "Ta đây trước tiên cũng thẳng thắn thành khẩn, sau khi cô ngã vào vũng máu, ta cũng lật thuyền trong mương, thiếu chút nữa cũng tiêu đời ở địa phương khốn kiếp kia, khi tên đê tiện chân đất kia định ra tay, họ Tê đã cứu ta..."
Phù Nam Hoa đột nhiên nhận thấy được khóe miệng Thái Kim Giản lộ ra ý cười thú vị, lập tức dừng lại ngôn ngữ, sửa lại khẩu phong,"Sau khi Tề Tĩnh Xuân ngăn lại Trần Bình An, đã nói chuyện với ta một lúc, muốn ta rời khỏi Ly Châu Động Thiên, nhưng mà tùy tay tặng cho ta một phần cơ duyên không nằm trên pháp bảo đồ vật, cụ thể vì sao, sẽ không nói với cô, nhưng mà rất kỳ quái, Tề Tĩnh Xuân từ đầu tới đuôi, không yêu câu ta thề tương lai buông tha Trần Bình An, không tìm hắn phiền toái, hoặc là những lời khuyên bảo cái gì oan gia nên giải không nên kết."
Thái Kim Giản nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt lạnh nhạt, cuối cùng nhìn phía Phù Nam Hoa, mỉm cười nói: "Đối đãi ân nhân cứu mạng cùng một vị thánh nhân, lẽ nào ngươi không nên lấy họ thêm tiên sinh làm kính xưng sao?"
Phù Nam Hoa nhếch khóe miệng,"Người đã chết, còn bị các lộ thiên thượng tiên nhân liên thủ trấn áp chí tử, tòa văn miếu Nho giáo lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, Tê Tĩnh Xuân rõ ràng không còn chút cơ hội xoay người, thánh nhân nhưữ vậy thì sao chứ, tiên sinh thì có thể thế nào? Tề Tĩnh Xuân thì lại làm sao?"
Thái Kim Giản cười trừ, cảm khái một câu không liên quan đến đề tài,"Vân Hà Sơn bọn ta, nơi vị lão tổ tu đạo cũng không có linh khí dư thừa được như tòa phủ đệ này, Phù Nam Hoa, Phù gia các ngươi thật có tiền."
Tòa tư dinh Phù gia này, tám cây cột nhà chủ chốt, đều tên là "Long nhiễu lương", điêu khắc Chân long quán quanh, miệng ngậm bảo châu, mỗi một viên bảo châu đều là tiên thiên linh khí giá trị liên thành, giúp cho tòa trạch để này hội tụ linh khí, tựa như một động thiên phúc địa cỡ nhỏ, rất có lợi cho tu hành.
Cho nên nói, tiên gia đệ tử chân chính đứng đầu, uống trà nói chuyện phiếm là tu hành, ngủ gà ngủ gật vẫn là tu hành, một chút cũng không bị loãng hơi nước.
Sơn dã tán tu lục bình vô căn đỏ mắt ghen tị đối với điều này, cũng hợp tình hợp lý.
Phù Nam Hoa thể hiện vẻ không kiên nhẫn, hí mắt nói: "Thái Kim Giản, đừng không biết điều như vậy, ta sắp có được một chiếc độ thuyền Thôn Bảo Kình, nếu không thu Vân căn thạch của Vân Hà Sơn, sơn môn Vân Hà Sơn các cô thu nhập sẽ giảm nhanh hai phần, cô có được vị lão tổ kia coi trọng đến máy, nhưng mà trước tiên vẫn nên bồi thường túi đồng tiền kim tỉnh trước đã, nếu lại có suy nghĩ ảnh hưởng Vân Hà Sơn có lấy món lãi kếch sù, tự cô suy nghĩ đi!"
Thái Kim Giản cười lên,"Được rồi, Phù Nam Hoa ngươi cũng đừng uy hiếp ta, Phù gia Lão Long thành đến cùng có tiền như thế nào, ta không biết, nhưng Phù gia mấy ngàn năm tới buôn bán như thế nào, ta hiểu rõ ràng, đừng nói ngươi có được một chiếc độ thuyền Thôn Bảo Kình, cho dù ngươi thực sự lên làm thành chủ, cũng sẽ không động tay động chân vào những quy củ của tổ tông."
Phù Nam Hoa thở dài một tiếng, "Cô đã thông minh như vậy, lúc trước chúng ta cũng từng ở Ly Châu Động Thiên cùng chung hoạn nạn một hồi, vì sao không thể hợp tác cùng có lợi? Hai người chúng ta thành khẩn tương giao, hoàn toàn trừ khử di chứng của tràng tai họa kia? Từ đây về sau, ta chẳng những giành được vị trí thành chủ, còn có thể giúp cô đi hướng lên trên, thử nghĩ đi, ta chỉ cần hơi tăng giá Thôn Bảo Kình thu mua Vân căn thạch, nói bóng nói gió đối với bên ngoài rằng đó là vì công lao của Thái Kim Giản cô, Vân Hà Sơn có dám bỏ lỡ cô vị chiêu tài đồng tử này? Huống chỉ tự thân thiên phú của cô cũng rất tốt, lại có lão tổ ân sư đặt cược hết trên người một mình cô, trở thành chỗ dựa nơi sơn môn, lại có một ngoại viện cường lực như Lão Long thành, vị trí sơn chủ Vân Hà Sơn, muộn nhất trăm năm, tất nhiên là vật trong bàn tay côi”
Nói xong lời cuối cùng, Phù Nam Hoa kìm lòng không được đứng lên, ngôn ngữ trào dâng, khí thế bừng bừng phán chán, giống như một vị quân chủ tương lai chỉ điểm giang Sơn.
Thái Kim Giản hơi hơi ngắng đầu, nhìn vị thiếu thành chủ thỏa thuê mãn nguyện này, ánh mắt trong suốt, nàng cũng không có nhiều cảm xúc dâng trào lắm.
Không phải Phù Nam Hoa nói chuyện không đủ chân thành, tiền cảnh được miêu tả không đủ tuyệt vời, mà là Thái Kim Giản hôm nay, cùng Thái tiên tử trước kia gánh nặng sơn môn trọng trách, một bụng đấu đá tranh giành với nhau, tâm cảnh đã hoàn toàn khác nhau.
Những ai từng thực sự chết đi một lần, so với tựa như từ quỷ môn quan từng bước một chạy trở về dương gian, cùng với mạng sống ngàn cân treo sợi tóc cuối cùng đại nạn không chết, vẫn là không giống nhau.
Vị Nho gia thánh nhân ở Ly Châu Động Thiên đảm nhiệm tiên sinh dạy học kia, sau khi dùng mạc đại thần thông cứu nàng, bên trong học thục đó, từng có một cuộc đối thoại giống như trưởng bối cùng vãn bối, tựa như chỉ là đang nói chuyện phiếm về cuộc đời, Thái Kim Giản lúc đó vẫn là nhục thân trọng thương không chịu nồi, còn xa mới khỏi hẳn, Tê tiên sinh chỉ là tách hồn phách của nàng ra, trong học thục, quang âm như suối nước róc rách chảy xuôi, tiên sinh hỏi nàng rất nhiều chuyện ở bên ngoài động thiên, đều là những việc rất nhỏ nhặt, dưới núi phố phường giá thóc gạo như thế nào, thuật khắc bản sách vở, có phải càng thêm đơn giản dễ dàng truyền lưu hay không, vân vân, Thái Kim Giản ngay từ đầu còn mười phần thấp thỏm, càng về sau lại thấy yên lòng, cùng Tê tiên sinh một hỏi một đáp, có vài chỗ nàng không đáp được, có những điều nàng có thể trả lời, vị tiên sinh kia thủy chung mặt mang mỉm cười, ngẫu nhiên Thái Kim Giản cũng sẽ hỏi một ít khúc mắc tu hành ngay cả sư phụ nàng đều thúc thủ vô sách, tiên sinh sẽ chỉ nói hai ba câu, nhất nhát chỉ rõ.
Cuối cùng Tê tiên sinh còn đề cử cho nàng một ít thánh hiền kinh điển, nói là tu hành trên núi, tu lực đương nhiên không thể thiếu, thần thông thuật pháp, tự nhiên càng nhiều càng tốt, có thể từ tạp nhập tinh là rất tốt, nhưng tu tâm cũng quan trọng giống vậy, đọc những đạo lý trên sách, chưa chắc là muốn nàng đi làm thánh nhân, mà nếu tâm cảnh của một người tức nội tâm, cần phải có ngọn nguồn nước chảy đến, hoa màu mới có thể xum xuê thu hoạch, tu đạo mới xem như chân chính tu trường sinh...
Cuối cùng rời khỏi Ly Châu Động Thiên, Thái Kim Giản vẫn là Thái Kim Giản chí hướng cao xa kia, nhưng cũng không còn là Vân Hà Sơn tiên tử cảm thấy tu hành chỉ vì tu hành kia.
Trước khi ra đi, Thái Kim Giản bạo gan, hỏi tiên sinh vì sao nguyện ý cứu loại người như mình.
Vị Tề tiên sinh kia thẳng thắn mỉm cười nói "Cứu ngươi, không hợp quy củ phương thiên địa này, nhưng là đạo lý Tề Tĩnh Xuân ta."
Thái Kim Giản lại hỏi vì sao nguyện ý dạy đạo lý thánh hiền cho loại người như mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận