Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1807 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (6)



Chương 1807 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (6)




Đi trên đường phố thành Trì Thuỷ, Mã Đốc Nghi có chút phàn nàn: “Tuổi tác thì không lớn lắm nhưng lại ra vẻ đại nhân quá.”
Cố Xán không có coi trọng, lắc đầu nói: "Có thể gặp chúng ta một lần chứng tỏ là không hống hách lắm đâu. Hai sự kiện lớn vào cuối năm nay và giữa năm sau, vị Quan tướng quân này không thể không thực hiện được. Đến lúc đó Mã cô nương không thích đến công thự ở đây, có thể đi dạo phố Viên Khốc và mua sắm với Tằng Dịch.”
Mã Đốc Nghi cũng không từ chối, chỉ là có chút sợ hãi: “Nơi này quan khí quá nặng nề, đặc biệt là hai môn thần của Đại Ly dán trên cửa nhà của Phạm gia, ánh mắt của bọn họ không thân thiện, ta không muốn phải ở đây chịu khổ đâu. "
Tằng Dịch ra sức gật đầu: "Ta cũng cảm thấy ánh mắt nhìn ta không mấy thân thiện, biết sao được, ta là quỷ tu, họ không ngăn cản mà để ta bước vào cửa là ta đã rất ngạc nhiên rồi. "
Cố Xán đưa bọn họ đi thuê một chiếc đò hiện thuộc sở hữu của quan viên Đại Ly, cho dù là tu sĩ hay là đại quan, quý tộc đến thưởng ngoạn phong cảnh, ở bến đò đều phải giao quan điệp và hộ tịch ra, vượt qua kiểm tra thì mới có thể ra vào hồ Thư Giản, đây là quy tắc mới. Tuy nhiên, nếu có một mảnh bài Thái Bình Vô Sự do Đại Ly ban phát thì cho dù cấp cao hay cấp thấp cũng không cần phải làm như vậy, bến đò cũng có thể chủ động cung cấp thuyền đi trên hồ miễn phí. Tuy nhiên, ở một hồ Thư Giản lớn như vậy, tu sĩ địa tiên có được vinh dự này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Điền Hồ Quân của đảo Tố Lân, Du Cối, cung phụng đứng đầu đảo Thanh Hạp, địa tiên phu phụ của đảo Hoàng Ly, thậm chí còn không có đãi ngộ này, từ đó có thể thấy ngay cả một mảnh Thái Bình Vô Sự thuộc cấp thấp nhất cũng đã có giá trị nhiều đến như vậy.
Gần đây có hai tin tức truyền khắp hồ Thư Giản, khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Cái thứ nhất không có liên quan lắm đến dã tu của hồ Thư Giản, nhưng sự việc thật sự là quá lớn, chính là Hoàng đế Đại Ly đã chết vì bạo bệnh rồi.
Thứ hai, có quan hệ vô cùng mật thiết với hàng chục ngàn dã tu và hơn một ngàn hòn đảo, khi sự thật khiến người ta nghe thấy phải kinh hoàng này được đưa ra ánh sáng, hồ Thư Giản mới thức tỉnh, tại sao tình hình ở hồ Thư Giản hai năm trước lại trở nên khó hiểu như vậy?
Hóa ra tiên gia tông lớn nhất ở Đồng Diệp châu, Ngọc Khuê tông, đã chọn hồ Thư Giản làm địa điểm của hạ tông Bảo Bình châu.
Vì vậy, kể từ đầu xuân năm nay, mọi tin tức lớn nhỏ về Ngọc Khuê tông đều bay tán loạn khắp nơi như lông ngỗng và bông tuyết.
Nhưng đối với Cố Xán mà nói, những sự kiện lớn này đều không liên quan gì đến hắn ta cả.
Trần Bình An giao cho Cố Xán việc tổ chức La Thiên Đại Tiếu Thủy Lục đạo tràng.
Ngoài việc chuyển toàn bộ sổ sách cho Cố Xán, các quy định, khuôn mẫu liên quan đến hai sự kiện lớn còn chi tiết đến mức Trần Bình An đã phải viết thành hàng vạn chữ rồi giao hết cho Cố Xán.
Vì lý do này, Mã Đốc Nghi thậm chí còn chế nhạo Trần tiên sinh rằng còn thiếu mỗi việc mình không phải là tăng nhân đạo sĩ mà thôi.
Trần Bình An và Cố Xán đã thảo luận về số tiền cần thiết, đồng ý chia đôi.
Đó không phải là một số tiền nhỏ. Một vài món đồ trong nhà mà mà mẫu thân Cố Xán chuyển từ phủ Xuân Đình ra còn lâu mới đủ.
Cố Xán cũng không tỏ vẻ khách sáo, nói rằng hắn ta sẽ mượn nợ Trần Bình An trước.
Trước khi Trần Bình An rời đi, cùng Cố Xán ngồi xuống cẩn thận tính toán sổ sách, tiếp theo Cố Xán cần ít nhất là hai năm nữa, tính luôn cả La Thiên Đại Tiếu Thủy Lục đạo tràng, cộng thêm những chuyện trước đây Trần Bình An đã trải qua ở Thạch Hạo quốc và Mai Dụ quốc, Cố Xán mới trả được một nửa món nợ của mình, sau đó Cố Xán còn cần tiếp tục chu du khắp nơi, cố gắng tranh thủ nếu tương lai có cơ hội, hắn ta sẽ xây dựng một hòn đảo núi ở hồ Thư Giản thích hợp cho quỷ quái âm vật tu hành.
Ba người chậm rãi đi thuyền tới đảo Thanh Hạp.
Cố Xán đứng ở mũi thuyền, đeo một chiếc hộp tre trên lưng, thiếu niên đã cực khổ để trả nợ, hơn một năm này hắn ta đã bắt đầu đeo Hạ Ngục Diêm La điện trên lưng.
Sau khi chết có thể biến thành quỷ vậy âm linh, tưởng chừng như là một điều may mắn nhưng thực chất lại là một loại đau khổ.
Dù là phàm phu tục tử hay người tu hành cũng vậy, chắc chắn sẽ sinh ra những chấp niệm sâu sắc lúc còn sống, không thể buông bỏ nhân gian, tuy nhiên, sống chết là chuyện của trời, trời đất dĩ nhiên cũng có quy luật và hình phạt riêng dành cho bọn họ. Thời gian lưu chuyển, hai mươi bốn tiết khí, tiếng sấm mùa xuân rung chuyển, mùa hè dương khí dồi dào, những cơn gió mạnh vô hình lưu chuyển trong thiên địa, không gây hại cho người bình thường, nhưng đối với quỷ quái mà nói thì lại giày vò và dằn vặt hơn. Ngoài ra còn có tiếng chuông buổi sáng và tiếng trống buổi tối của cổ tự quan đạo, hương khói của hai ngôi miếu văn võ và Thành Hoàng Cát, các vị môn thần được dán ở phố phường. Khí chất hào hùng trên chiến trường, v.v. đều sẽ gây ra mức độ sát thương khác nhau đối với cái âm vật quỷ quái thông thường.
Chưa kể đến còn có Phổ Điệp tiên sư trảm yêu trừ ma, tích góp công đức, còn những sơn trạch dã tu, đặc biệt là những người quỷ tu, tà tu, thích bắt giữ các linh hồn, hồn phách bị bóc tách, nhào nặn lại, âm độc thuật pháp, tầng tầng lớp lớp, hoặc là nuôi dưỡng thuật cổ trùng, hoặc là bí pháp, vô số kiếp nạn, thật sự sống còn không bằng chết, chết cũng không khá hơn sống chính là vậy.
Tất nhiên, Cố Xán biết những chuyện này trước khi Trần Bình An đến hồ Thư Giản, nhưng hắn ta không coi trọng chúng, đó giờ cũng đều rất lười đi nghiên cứu sâu chuyện đó.
Bây giờ sẽ không như vậy nữa.
Đi được nửa đường thủy, một chiếc thuyền của đảo Thanh Hạp đã nhanh chóng lao tới.
Điền Hồ Quân đang trôi nổi trên chiếc thuyền nhỏ nơi Cố Xán đang ở.
Cả Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch đều nghĩ rằng Cố Xán sẽ không lên con thuyền đó, nhưng Cố Xán lại không từ chối lời mời của Điền Hồ Quân, chắp tay cảm kích với chiếc thuyền nhỏ để, đi lên con thuyền khổng lồ.
Điền Hồ Quân thanh lịch mỉm cười.
Cố Xán cười nói vui vẻ.
Dường như không còn khúc mắc nào nữa, bọn họ vẫn là đôi đại sư tỷ và tiểu sư đệ nổi tiếng nhất của đảo Thanh Hạp năm đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận