Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 573: Tửu quỷ thiếu niên lang (2)

Chương 573: Tửu quỷ thiếu niên lang (2)Chương 573: Tửu quỷ thiếu niên lang (2)
Chương 573: Tửu quỷ thiếu niên lang (2)
Lão nhân ừ một tiếng, nhắc nhở nói: "Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, hàng xóm kia thật ra là muốn giúp ngươi? Nhưng thay đổi một biện pháp tốt hơn nữa."
Trần Bình An gật đầu nói: "Ngay từ đầu không nghĩ tới, sau lại số lần ăn cơm tính tiền nhiều hơn, liền nhanh chóng hiểu ra."
Hàng xóm kia, sau lại chính là mẫu thân Cố Sán.
Cho nên mỗi lần mẫu thân Cố Sán cãi nhau cùng người khác, Trần Bình An đều đứng ở bên cạnh nhìn, vài lần cãi nhau quá dữ dội, nàng sẽ bị một đám phụ nhân bao vây xông lên cào mặt giật tóc, thời điểm đó Trần Bình An sẽ chạy tới, che chở nàng, cũng không trả đòn, tùy ý đám phụ nhân trút giận lên trên đầu mình.
Cho nên Trần Bình An chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt ngốc nghéch.
Nếu mẫu thân Cố Sán là người tốt như vậy, mặc kệ nàng ở ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa danh tiếng có kém bao nhiêu, đối với Trần Bình An hắn, chính là ân nhân cứu mạng, nếu không muốn báo đáp cho tốt, Trần Bình An cảm thấy mình cũng không phải là người.
Đưa cho Cố Sán một con cá chạch thì sao, đã biết nó là một đại cơ duyên, lại làm sao hả.
Trần Bình An căn bản không đau lòng.
Thời điểm thế giới này cho mình thiện ý, nhát định phải rất quý trọng, phải tích phúc, bát luận lớn nhỏ.
Cho nên câu nói Diêu lão nhân - nửa sư phụ ở lò nung từng nói kia, lúc ấy Trần Bình An cảm thấy đó là đạo lý tốt nhất trên đời này.
Là của ngươi thì phải giữ chặt láy, không phải của ngươi thì không cần nghĩ nhiều.
Trên đời này không ai thiếu gì của ngươi, nhưng mà ngươi thiếu người khác, cũng đừng xem là không có gì.
Sau lại Trần Bình An cũng đối đãi như thế với Lưu Tiện Dương.
Lên núi hái thuốc chung quy không phải kế lâu dài, là Lưu Tiện Dương dạy Trần Bình An săn bắt làm món ăn thôn quê như thế nào, chế tạo thổ cung ra sao, câu cá như thế nào, đến lò nung Long Diêu rồi, vẫn là Lưu Tiện Dương tuổi hơi lớn luôn che chở Trần Bình An.
Trần Bình An từ đứa nhỏ sống khổ sống sở đến tuổi thiếu niên, sống đến khi có thể tự nuôi sống mình, tuy nói thực nguyện ý giảng đạo lý, nhưng mà nếu liên lụy đến Có Sán hoặc là Lưu Tiện Dương, tỷ như Bàn Sơn Viên lần đó, Trần Bình An nói đạo lý cái rắm, chỉ cần đủ bản lãnh, vậy giết chết là xong.
Trần Bình An từng nói với một vị cô nương ngoại hương, nếu về sau mình tìm được một cô nương tốt giống như mẫu thân, cho dù nàng bị đạo tổ nào khi dễ, hắn cũng sẽ cuộn tay áo lên đánh nhau, đánh thắng hay không là một chuyện, có nguyện ÿ Vì tức phụ đánh trận này hay không, lại là một chuyện. Cưới được tức phụ tốt như vậy, không biết nâng niu, Trần Bình An thấy xáu hồ.
Đương nhiên, cô nương tốt như vậy, Trần Bình An cảm thấy đã tìm được, nhưng mà còn chưa nói ra, cho nên mới phải đi chuyến giang hồ kế tiếp.
Hắn nhát định phải đeo trên lưng mình hai thanh kiếm vụng trộm gọi là "Hàng yêu" "Trừ ma", đi đến trước mặt nàng, cố lấy dũng khí lớn tiếng nói với nàng,"Trữ cô nương, Trữ Diêu! Mặc kệ cô có thích ta hay không, ta cũng thích cô, thực sự rất thích"
Về phần phải ăn tát, hay là ngay cả làm bằng hữu cũng không được, cứ mặt dày mày dạn nói với nàng rồi tính saul
Lão nhân đoạt lấy hồ lô dưỡng kiếm từ trong tay Trần Bình An, ngắảng đầu lên rót một mồm to, nhưng không lập tức ném trả lại cho Trần Bình An, tức giận nói: "Rượu này thực sự không ra làm sao, ngươi tiếp tục nói, lông gà vỏ tỏi chuyện tào lao, cũng chỉ xứng làm đồ ăn nhắm rượu cho hũ rượu nhạt này."
Trần Bình An nghĩ nghĩ, hai tay giấu ở trong tay áo,"Sau khi trải qua mùa đông năm ấy, ta giống như khai khiếu, da mặt cũng dày hơn, thật sự đói không chịu được, sẽ đi xin người ta ăn chực, sau đó lần lượt đều ghi nhớ ở trong lòng, nghĩ sau khi băng tan, có thể vào núi, kiếm tiền trả cho bọn hắn, cũng sẽ có lão nhân hảo tâm chủ động đưa quần áo cũ cho ta, ta sẽ không cảm thấy thẹn thùng, nói trong nhà không thiếu này nọ, đều thành thành thật thật nhận lấy. Trong máy năm đó, ta liều mạng vào núi hái thuốc, nhưng mà tiền kiếm được vẫn là rất ít, thật sự là khí lực quá nhỏ, cửa hàng Dương gia nhiều dược liệu lại khó tìm, cái này cũng thực bình thường, dược liệu dễ tìm, nơi nào có thể để cho ta kiếm tiền, đúng không? Cho nên ta liền hỗ trợ cho các hàng xóm láng giềng, buổi sáng giúp bọn họ đi Thiết Tỏa Tỉnh gánh nước, khi có việc nhà nông, phải ra đồng ruộng hỗ trợ, đến khuya còn ngồi ở bên kia, giúp bọn hắn giành nước, miễn cho cho người khác cắt đứt mương nước, ta không dám cứng rắn làm, cần núp ở xa xa, đợi cho nhóm thanh tráng rời khỏi, mới dám vụng trộm đào lên, mang nguồn nước dẫn vào ruộng nước nhà hàng xóm mới được, đợi cho gần hết đêm, nhìn thấy ruộng đầy nước, mới lắp mương máng kè đê trở lại như cũ, vì thế ta còn bị người ta đuổi đánh rất nhiều lần, cũng may ta tuổi còn nhỏ, nhưng mà chạy trốn rất nhanh, số lần thật sự chịu thiệt không nhiều lắm."
Lão nhân chân trần khoan thai uống rượu, ngoài miệng nói rượu không ngon, thật ra một hớp tiếp nối một hớp, thực sự không uống ít, trong lỗ tai nghe việc nhỏ phố phường linh tinh vớ vẫn, lão nhân thật ra cũng không cảm thấy phiền lòng.
Trần Bình An không bị ngăn cản nói hết những lời trong lòng, cảm thấy thống khoái hơn, liền đưa tay lấy bầu rượu, lão nhân nhắc khuỷu tay, gạt bàn tay thiếu niên, không khách khí nói: “Đợi lát nữa.”
Hai ngón tay lão nhân cầm hồ lô rượu, chậm rãi nói: "Trần Bình An, ngươi nói nhiều những chuyện nhỏ chó má sụp hố như vậy, có muốn nghe lão phu giảng một ít đạo lý lớn vô dụng hay không? Những lời này, đó là năm xưa lão phu đỉnh phong, đã đứng trên đỉnh thế gian võ phu, ngươi nói nhãn giới lão phu như thế nào? Đủ cao chứ hả, cũng hiểu được không đáng một đồng. Muốn nghe một chút xem hay không?” Trần Bình An cười nói: "Nói, ta thích nghe người ta giảng đạo lý." Lão nhân đứng lên,"Lão phu từng ở đỉnh núi một tòa trung thổ thần châu, ngẫu ngộ một vị lão thư sinh khí thái nho nhã, lúc ấy không biết thân phận, sau lại đại khái đoán ra một ít, chỉ là không lĩnh hội dụng tâm lương khổ của lão nhân gia hắn, mới có chuyện sau này rơi xuống làm lão hán điên khùng. Lúc ấy cùng lão thư sinh nói chuyện phiếm, đừng nhìn lão phu là võ phu thuần túy, luôn miệng nói quyền lý, thật ra là xuất thân người đọc sách nghiêm túc đứng đắn, từng đọc rất nhiều sách. Cùng lão thư sinh nói chuyện phiếm đến cuối cùng, liền thỉnh giáo hắn một ít sự việc không nghĩ ra, sau đó lão thư sinh liền đại khái nói một ít đạo lý của hắn."
Lão nhân chân trần mang theo bầu rượu, bắt đầu tản bộ, đi thành vòng tròn, Lão thư sinh kia nói, chúng ta sống ở trong một thế đạo rất phức tạp, rất nhiều người ngôn hành, cho dù là người đọc sách học vấn cực cao, vẫn là sẽ tự mâu thuẫn, chúng ta thấy nhiều chuyện không có đạo lý, khó tránh khỏi sẽ hỏi, có phải đạo lý trên sách là sai hay không, hoặc nói, là đạo lý này còn không có nói hết, cũng không nói hoàn chỉnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận