Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 916: Ngồi Đối Diện Nhìn Người, Tự Mình

Chương 916: Ngồi Đối Diện Nhìn Người, Tự MìnhChương 916: Ngồi Đối Diện Nhìn Người, Tự Mình
Chương 916: Ngồi Đối Diện Nhìn Người, Tự Mình Biết (4)
Lần "Động" duy nhát, là đi về phương nam truy đuổi bóng hình của một người.
Bóng dáng người kia, thật ra chính là Trữ Diêu đã ngự kiếm rời đi.
Cho nên sau khi Trần Bình An lựa chọn đưa kiếm cho cô nương mình yêu thương, so với chuyến đi tới Đại Tùy đầy nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng, rốt cuộc có thêm một phần ý nguyện tự chủ.
"Là ta muốn đi chuyến giang hồ này".
Trần Bình An ta nên làm chút gì đó cho bản thân.
Cho nên cho dù hầm mộ Lão Long thành Phạm Nhị, cho dù sau khi đến Kiếm khí Trường Thành, đôi vai Trần Bình An lại có thêm một trọng trách nữa, nhưng về tâm cảnh, Trần Bình An ngược lại, so với trước kia càng thêm thoải mái.
Cho nên Trần Bình An thay giầy rơm, mặc quần áo trường bào, muốn trở thành kiếm tiên, hơn nữa là đại kiếm tiên có thế khắc tự ở trên kiếm khí Trường Thành.
Từ chỉ dám mua năm đỉnh núi đã vội vàng đem cho thuê ba ngọn, muốn đem toàn bộ gia sản một hơi đưa cho Lưu Tiện Dương xa xứ ởi xa, trước sau tân xuân, một hơi đưa cho nữ đồng váy hồng cùng tiểu đồng áo xanh gần một nửa xà đảm thạch thượng phẩm... Từ một người "Nếu ta không lưu được, vậy mau chóng đưa cho người quan tâm", cho tới Trần Bình An bây giờ, đã là nghiêng trời lệch đắt.
Tát cả những điều này, không dễ dàng có được.
Trước đó Văn Thánh lão tú tài vì sao sau khi say rượu lại vỗ đầu Trần Bình An nói thiếu niên lang hãy uống rượu, đừng suy nghĩ quá nhiều chuyện nặng nà.
Chính là vì lão nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu vấn đề nơi tâm cảnh thiếu niên.
Thiếu niên không nên như thế, khi tính lắm thì nghĩ tới động, nên dỡ xuống trọng trách, thoải mái làm những chuyện tốt đẹp thiếu niên lang nên làm.
Chỉ là đạo lý thế gian, có nghe nói hay không, có biết hay không là một chuyện, làm như thế nào, lại là một chuyện khác.
Đạo lý trên sách ngoài sách, áp dụng vào thực tế như thế nào, khó càng thêm khó.
Trần Bình An uống từng ngụm nước trà, trước khi Lục Đài sắp nói ra đáp án của y, đột nhiên Trần Bình An đã mở miệng, nói: "Cho dù ta với ngươi không quen thân, cho dù lần lượt cho ngươi mượn tiền, ta cũng không muốn tiếp xúc với ngươi, càng không muốn đi Đăng Chân tiên cảnh, thật ra rất đơn giản, bởi vì ta sợ chết."
Ở quê hương trấn nhỏ, liên tiếp đối mặt Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa cùng Bàn Sơn Viên, Trần Bình An cho rằng mình gần như tương đương với đã chết một lần.
Ở Giao Long câu, là lần thứ hai.
Sự bắt quá tam. Trần Bình An chậm rãi buông chén trà đã uống hết, cười nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không, những thứ tốt có được nhờ may mắn, cho tới bây giờ ta không bắt được."
Trần Bình An tiếp tục tự nói: "Lúc nãy ta suy nghĩ, cảm thấy trước kia có thể là ta đúng, nhưng mà hiện tại còn nói như vậy, chính là sai. Muốn về sau tu hành đi được xa hơn, thì phải chậm rãi sửa lại."
Lục Đài thần sắc cổ quái, còn có chút nghiêm trọng.
Mới vừa rồi thật ra y đang dùng Quan tâm thần thông bí thuật bát truyền Lục thị để rình xem tâm cảnh Tràn Bình An. Trần Bình An cầm chén trà lên"Có thể uống thêm một chén hay không?”
Lục Đài tức giận nói: "Ngươi cho là đang uống rượu à?"
Nhưng vẫn rót cho Trần Bình An thêm một chén nước trà.
Trần Bình An tiếp tục nói: "Nhưng mà không theo ngươi đi Đăng Chân tiên cảnh, ta cảm thấy không sai, nói không chừng ta với ngươi cùng nhau tiến vào Đăng Chân tiên cảnh, sẽ làm hại ngươi không kiếm được tiền. Hiện tại, ngươi kiếm được khoản tiền lớn, ta kiếm được ba đồng Cốc Vũ tiền, cũng rất tốt rồi." Bản thân Lục Đài đã không còn uống trà, hai tay đặt ở trên đầu gối, cười nói: "Hai đồng là ngươi cho ta mượn, thật ra ngươi chỉ kiếm được một đồng."
Trần Bình An do dự một chút, vẫn là thẳng thắn thành khẩn trả lời,"Ta cảm tháy là ba đồng."
Lục Đài dở khóc dở cười.
Cảm giác như người này căn bản là không nghĩ tới mình sẽ trả lại tiền?
Trần Bình An uống chén nước trà mà chắc chắn hắn không hề biết cách thưởng thức, nhẹ giọng nói: "Phải nghĩ thoáng một chút, bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi không thể mọi chuyện nơi nơi đều mong được cầu toàn. Lục Đài, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lục Đài ngạc nhiên, lập tức cười to nói: "Trần Bình An, rõ ràng là ngươi đang né tránh!"
Trần Bình An uống chén nước trà, đồng thời không hiểu ra Sao.
Lục Đài lập tức vẻ mặt phẫn uất, nghiêng người về phía trước, đưa tay cướp lấy chén trà trong tay Trần Bình An, tùy tay phát tay áo, thu hồi toàn bộ trà cụ, thở phì phì đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Bình An,"Thượng dương thai quan đao. rốt cuôc là ai quan đạo, là ai Đồng Diệp phong hầu, ngươi đều đã biết, ta chỉ là một Đồng Diệp phong hầu nho nhỏ tính cái rắm gì! Mệt chết đi được!"
Lục Đài hậm hực bỏ đi lên lầu, tiếng bước chân đạp lên cầu thang rung động thịch thịch.
Trần Bình An ngơ ngác vò đầu, chỉ cảm thấy không hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Sau một khoảng thời gian rất dài, Trần Bình An thấy hơi thảm, Lục Đài lại quay về mặc trang phục của nữ tử, không nói trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, còn cố ý tỏ vẻ ỏng ẹo, mỗi ngày đến lầu một bên này cố ý chọc cho Trần Bình An phát tởm. Trần Bình An dù tính khí tốt đến mấy cũng chịu không nỗi hình ảnh son phấn dày cộm cùng những ngón tay cong lên hình hoa lan, những cử chỉ ánh mắt nũng nịu yếu ớt làm cho người ta rợn người, vì thế vào một buổi sáng sớm khi Lục Đài đang ngồi trên lan can ngâm nga vài khúc nhạc, bị Trần Bình An một quyền đánh cho Lục Đài ngã xuống Bích Thủy Hồ.
Lục Đài nổi giận đùng đùng bắn lên từ trong nước, ướt sũng như gà con rớt sông, cố nén không lấy hai thanh phi kiếm bản mạng Châm Tiêm, Mạch Mang đâm chét Tràn Bình An, đến cuối cùng vẫn là không ra tay, chỉ là chửi ầm lên với Trần Bình An, ngươi đối đãi với một nửa truyền đạo nhân của mình như vậy sao? ! Trần Bình An ngươi còn có chút lương tâm nào hay không?
Nhưng thời điểm nhắc tới truyền đạo nhân, Lục Đài rõ ràng có chút lo lắng không tự tin, nhưng mà thời điểm mắng Trần Bình An vô lương tâm, thật ra lại đúng ly hợp tình.
Từ sau đó, Lục Đài không để ý tới Trần Bình An nữa.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, vào lúc tảng sáng ngày chiếc Thôn Bảo Kình đi tới cửa ra Phù Kê Tông Đồng Diệp Châu. Trần Bình An đi tới lầu ba nhắc nhở Lục Đài có thể rời thuyền.
Nhưng mà đã sớm là người đi lầu trống.
Trần Bình An không suy nghĩ nhiều, thật sự là một người kỳ quái.
Hắn đành một thân một mình, từ Thôn Bảo Kình nơi đáy biển đi lên lục địa Đồng Diệp Châu.
Trần Bình An đi lên cửa ra, chà chà chân.
Tựa như năm đó lần đầu tiên từ ngõ Nê Bình đi vào phố Phúc Lộc, từ con đường bùn đất nhếéch nhác bước lên con đường có lát đá xanh, tràn ngập cảm giác mới mẻ. Đã không có Lục Đài ở bên cạnh, Trần Bình An cảm thấy rất tốt, tuy nhiên nghĩ như vậy, có phần hơi có lỗi với tên kia.
Ngay khi Trần Bình An bước chân thoải mái nhẹ nhàng, ở bên cạnh cửa hàng phòn hoa nơi cửa ra, gặp được một bóng người quen thuộc, Trần Bình An nhất thời nghiến răng nghiền lợi.
Lục Đài đã thay thanh sam trường bào, cài trâm đính ngọc, đang ngồi xổm bên đường, cắn một cái bánh bao thịt, sau khi gặp được Trần Bình An, y quay đầu nhìn một con chó cỏ đang ngồi xốm bên cạnh, đang trông mong nhìn Lục Đài. Lục Đài liền ném một cái bánh bao thịt đang cầm trên tay cho chú chó ven đường.
Lục Đài còn nhíu mày với Trần Bình An.
Sau khi Trần Bình An đi qua rồi, Lục Đài còn đang nhai bánh bao nhân thịt vỏ mỏng, rung đùi đắc ý, thực muốn gợi đòn.
Trần Bình An trước tiên xoay người sờ sờ đầu con chó kia, sau đó trực tiếp cho Lục Đài một cước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận