Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1624 - Cái Tên Trong Câu Chuyện Xưa (2)



Chương 1624 - Cái Tên Trong Câu Chuyện Xưa (2)




Vương Quan Phong cuối cùng cũng hiểu được ý của lão, dè dặt hỏi: "Lão tổ muốn chúng ta quay đầu đặt cược vào vương triều Chu Huỳnh sao?"
Ông lão lắc đầu nói: "Đó là hai việc khác nhau, Lưu Chí Mậu có thể phong quang được như ngày hôm nay một nửa là dựa vào Cố Xán và con giao long Nguyên Anh kia. Trước hết cứ để cho hắn ngồi ấm vị trí quân chủ giang hồ Thư Giản hồ mấy ngày đi, đến lúc Cố Xán chết, Lưu Chí Mậu cũng đã bị phế hơn một nửa. Khi bức tường đổ xuống thì mọi người cũng sẽ bỏ đi, hai trăm năm trước Thư Giản hồ mang họ gì, hai trăm năm sau còn có thể mang họ gì được."
Ông lão cười: "Những kẻ dã tu Thư Giản hồ không sợ chết từ bao giờ vậy hả? Một tên tiểu tử thối cũng dám ngông cuồng như thế?"
Vương Quan Phong giải thích: "Chưa chắc vương triều Chu Huỳnh không lôi kéo Cố Xán kiếm chế Lưu Chí Mậu, nếu không thì sao Cố Xán có thể hoành hành ngang ngược mà không sợ gì như thế. Chẳng qua tốc độ phát triển của con giao long kia thực sự không thể tưởng tượng nổi, không đến ba năm nó đã từ Địa Tiên trở thành Nguyên Anh, cũng làm cho chúng ta thấy hơi ngơ ngác khó hiểu."
Đương nhiên Ông lão không phải loại tu sĩ trên núi thích chỉ trích người dưới nặng nề, gật đầu nói: "Cái này ta cũng không trách ngươi, lúc trước ta và hai vị bằng hữu đi ngao du, lúc nói tới chuyện này, cảnh giới và tầm mắt cao như bọn họ cũng có chung suy nghĩ với Vương Quan Phong ngươi, cũng gần như cảm thấy không thể tưởng tượng nổi."
"Đặt cược vào Lưu Chí Mậu cũng không sao, nếu không sợ ta lừa tiền nhà họ Vương các người thì cứ đặt toàn bộ gia sản nhà các người vào đó đi."
Cuối cùng ông lão cười nói: "Chẳng qua là tên Cố Xán kia ta sẽ tự mình giết hắn, đến lúc đó các ngươi chỉ cần giả vờ câm điếc, yên lặng xem lần biến chuyển này, cũng không cần phải làm gì nhiều, cứ chờ lấy tiền là được."
Vương Quan Phong nuốt một ngụm nước bọt.
Vẻ mặt ông lão lạnh nhạt: "Nếu mọi người đã là dã tu trong núi, vậy thì không có mạng của ai quý hơn ai, không ai có thể giết một hơi từ đầu tới cuối , ít nhất là ở Thư Giản hồ, ở chỗ của ta, không có đạo lý như vậy."
Vương Quan Phong quỳ xuống đất bái lạy.
Thật ra Thư Giản hồ có quy tắc, những người già ở Thư Giản hồ không nhắc tới, người trẻ tuổi lại không biết mà thôi.
Bà lão gác cổng ở phủ đệ quỷ tu kia gần đây có chút sức sống hơn, mỗi ngày bà ta đều ngóng trông vị tiên sinh chưởng quỹ trẻ tuổi tới cửa xin gặp.
Mặc dù vị Trần tiên sinh kia lần nào tới, đi cũng đều vội vã, cũng không bao giờ dừng bước ở chỗ người gác cổng, chỉ chào bà ta một câu rồi rời đi ngay, gần như không nói một lời nào, nhưng bà lão tên Hồng Tô, người không ra người, quỷ không ra quỷ vẫn thấy vui vui.
Hôm nay sau khi tiên sinh chưởng quỹ rời đi bà ta đứng ở cửa phủ đệ mãi ngóng nhìn bóng dáng phía nơi xa, vậy nên không hề phát giác lão gia nhà mình đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào. Tới khi bà ta chợt tỉnh lại thì quỷ tu họ Mã cũng hừ lạnh một tiếng: "Sao, còn hy vọng xa vời muốn làm chim sẻ bay lên cành cao à? Muốn được người bề trên như Trần Bình An coi trọng, thu làm nha hoàn?"
Bà ta lập tức hành lễ vạn phúc với quỷ tu kia, đau khổ nói: "Lão gia nói đùa rồi, nô tỳ làm sao dám có những suy nghĩ không an phận đáng bị sét đánh này chứ."
Quỷ tu tung một cái túi nhỏ tiền thần tiên: "Tên Trần Bình An này sắp tới có thể thường xuyên tới phủ làm khách, mỗi ngày một đồng tiền Tuyết Hoa cũng đủ cho ngươi khôi phục lại vẻ ngoài trước đây, sau đó duy trì được khoảng chừng mười ngày, tránh việc Trần Bình An nghĩ phủ Chu Huyền chúng ta là điện Diêm La, ngay cả việc tìm người sống tới gác cổng cũng không tìm nổi."
Bà ta cầm túi tiền thần tiên kia bằng hai tay, sau đó cúi đầu tạ ơn.
Đương nhiên bà ta cũng sẽ không thật sự có suy nghĩ gì với vị tiên sinh chưởng quỹ trẻ tuổi, dịu dàng kia. Nữ tử trong nhân gian cho dù xinh đẹp hay xấu xí, không phải cứ gặp được nam tử, thấy đối phương tốt tính thì sẽ đem lòng thích người ta. Cũng sẽ không vì thấy đối phương không tốt cho nên sẽ không thích hắn. Vì Nguyệt lão, người nắm dây tơ hồng của nam nữ khắp thế gian chắc chắn là một lão ngoan đồng.
Tóc trên đầu Hồng Tô vẫn còn đen nhánhnhưng gương mặt lại già nua, ngày qua tháng lại bà ta luôn canh cổng lớn của một phủ đệ không có sức sống. Một năm trôi qua một năm lại tới, thật sự rất buồn tẻ, chán nản, khó khăn lắm mới nhìn thấy một người trẻ tuổi, đương nhiên phải quý trọng một chút.
Tên quỷ tu không thích nói chuyện với người khác hôm nay lại phá lệ đứng lại cửa, nhìn về phía khung cảnh hồ nước rộng lớn bên ngoài đảo Thanh Hiệp, mặt lộ vẻ lo lắng.
Trước đó Lưu Chí Mậu và lão đảo chủ đảo Thiên Mẫu đã vung tay đánh nhau tưng bừng, khiến người sau suýt chút nữa bị đánh cho não nát thành món cháo trắng đã ăn đêm đó trên đảo Cung Liễu. Tuy rằng những minh hữu của đảo Thanh Hiệp này dường như đã khuếch trương sĩ khí với bên ngoài, nhưng những người sáng suốt đều hiểu, thảm kịch núi Phù Dung cho dù có phải do Lưu Chí Mậu hạ độc thủ ở sau màn hay không thì lần này Lưu Chí Mậu cũng gặp phải trở ngại không nhỏ trên con đường đi tới ngôi bảo tọa quân chủ giang hồ kia, vô hình trung đã đánh mất sự ủng hộ của không ít tiểu đảo chủ.
Bởi vì Thư Giản hồ đã có hai kim quy ngọc luật từ bao đời nay, một là giúp người thân bất chấp đạo lý, hai là giúp yếu không giúp mạnh.
Vậy nên mấy ngày gần đây bầu không khí trên đảo Thanh Hiệp hơi nặng nề, yến hội trên mười hai hòn đảo cũng giảm đi rất nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận