Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1797 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (13)



Chương 1797 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (13)




Tằng Dịch chỉ đơn thuần là sợ Cố Xán.
Trong lòng Mã Đốc Nghi lo lắng bởi vì Cố Xán xuất hiện vào lúc này thực sự không phải là một chuyện tốt.
Tâm nguyện của rất nhiều âm vật vốn dĩ đã được Trần tiên sinh thực hiện. Rất có thể một khi nhìn thấy Cố Xán, bọn họ sẽ hối hận ngay lập tức, thậm chí trong lòng càng tăng thêm phần oán hận, không ít âm vật có khả năng sẽ trực tiếp biến thành lệ quỷ đã hoàn toàn mất đi lý trí. Đến lúc đó sẽ lại hoang phí bùa chú của Trần tiên sinh rồi.
Đêm đó, Trần Bình An bảo Tằng Dịch lấy Hạ Ngục Diêm La điện ra khỏi rương sách và đặt nó lên bàn trong phòng hắn.
Trong phòng chỉ có một mình Cố Xán.
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi đều đã trở về phòng của mình, sau đó Mã Đốc Nghi đến tìm Tằng Dịch, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay nàng ta đi tìm Tằng Dịch như vậy, cả hai ngồi cùng nhau ngẩn ngơ ra.
Nửa đêm, Trần Bình An nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau khi Mã Đốc Nghi vội chạy ra mở cửa, Trần Bình An ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, còn mình cũng ngồi xuống, hắn nhẹ nhàng nói: “Các ngươi đừng lo lắng cho ta. Các ngươi hãy nghĩ xem, dù có khó khăn đến mấy cũng có thể khó khăn như lúc chúng ta bắt đầu hay không?”
Tằng Dịch khẽ “ừm” một tiếng.
Mã Đốc Nghi cũng khẽ gật đầu.
Trần Bình An cười hỏi: "Đi theo một người như ta có phải là rất mệt mỏi không?"
Tằng Dịch ra sức lắc đầu.
Mã Đốc Nghi trợn mắt nói: "Tim mệt muốn chết."
Tằng Dịch rụt rè nói: “Mã cô nương, sao cô có thể chết được?”
Trần Bình An nhịn cười.
Docfull.vn- đọc tr miễn phí
Mã Đốc Nghi hiếm khi chịu thua Tằng Dịch, nên đã dẫm mạnh một cái vào chân Tằng Dịch dưới gầm bàn.
Trần Bình An đưa hai tay vào tay áo, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ chợp mắt một lát thôi, các ngươi không cần lo lắng cho ta."
Trước khi chìm vào giấc ngủ.
Trần Bình An suy nghĩ, không biết những người hắn quan tâm ở quê nhà có ổn không?
Trên thế giới này ngoại trừ quê hương quận Long Tuyền, trong thiên hạ này còn có những thiên hạ và phúc địa khác, một năm mới xuân đến, tất cả mọi người đều ổn chứ? Khắp nơi cũng đang cành dương liễu lả lơi theo gió, hoa xuân nở rộ đúng chứ?
Trần Bình An từ từ chìm vào giấc ngủ.
Còn ngáy khe khẽ.
Có vẻ như hắn thực sự rất buồn ngủ.
Vốn dĩ Tằng Dịch còn nghĩ rằng Mã Đốc Nghi thích gây rắc rối với Trần tiên sinh nên sẽ lấy chuyện này ra chế nhạo Trần tiên sinh nữa chứ.
Nhưng khi thanh niên cao lớn quay đầu lại nhìn, hắn ta lại phát hiện Mã cô nương đang sụt sùi, mắt long lanh nước mắt.
Thiếu niên bối rối, Trần tiên sinh chẳng qua chỉ là ngủ ngáy một chút, sao Mã cô nương lại đau lòng đến thế?
————
Quận Long Tuyền.
Có một ngôi nhà nhỏ ở ngõ Nê Bình mà chủ nhân đã đi rất xa vẫn chưa quay trở lại.
Vào đêm ba mươi tết, những câu đối xuân mới, những chữ “Phúc” và môn thần đều đã được mọi người dán lên một cách tỉ mỉ.
Không chỉ có một bàn tiệc đêm đón năm mới cực kỳ thịnh soạn, đầu bếp còn là một võ phu Viễn Du cảnh, một ông lão tuổi tác khá lớn cầm đũa gắp đồ ăn, một võ phu cấp mười suýt chút nữa đã bước chân vào Võ Thần cảnh và một nam nhân mặc áo trắng phong thái như thần, nam nhân đó chính là Bắc Nhạc Chính Thần của Đại Ly.
Ngoài ra còn có một nữ quỷ sống nhờ trong cái xác tiên nhân để lại.
Nữ quỷ mặt dày ngồi ở ghế chủ tọa, nhưng có một cô nương đen đúa nói là mình đang ngồi thay cho sư phụ của mình, không ai được phép tranh, gia đình phải có quy tắc của gia đình, sư phụ vắng mặt thì đại đệ tử khai sơn như cô sẽ phải giữ vững quy tắc.
Ngoài ra, còn có một tiểu đồng mặc y phục màu xanh lá cây đang ngồi xổm trên chiếc ghế dài và một nữ đồng mặc váy hồng trông rất ngoan ngoãn.
Sau bữa cơm tối năm mới, ông lão họ Thôi là người đầu tiên ra khỏi nhà, Ngụy Bách và Chu Liễm cùng nhau ra ngoài dạo chơi, tùy tiện đi dạo quanh thị trấn nhỏ.
Chỉ còn ba “tên nhóc” là cùng ngồi vây quanh canh bếp đêm.
Sau bình minh, tiếng pháo nổ lách tách bên ngoài tổ trạch ở ngõ Nê Bình.
Nha đầu đen thui đó đeo kiếm bên hông, khoanh tay gật đầu, tỏ vẻ khá hài lòng, không khí Tết ở nhà sư phụ cũng khá thoải mái.
Bùi Tiền tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của sư phụ, không dám mải mê đốt pháo cả buổi sáng, nếu không, với tính khí của nàng ta, chắc là đã nóng lòng làm ồn mọi người dân trong thị trấn rồi.
Bùi Tiền buông pháo ra, xua tay: "Đi thôi, chúng ta đi chiến đấu thôi!"
Nữ đồng váy hồng không tham gia cuộc vui thì phải trông nhà. Thạch Nhu cũng lười đi quậy phá với Bùi Tiền, sau khi đến quận Long Tuyền, nàng ta càng trở nên thân thiết hơn với nữ đồng váy hồng.
Tiểu đồng mặc áo xanh lạch bạch đi theo Bùi Tiền, sợ thiên hạ không hỗn loạn.
Lần đầu tiên gặp ông cụ còng lưng và nha đầu da đen đó, tiểu đồng áo xanh cảm thấy mình, với tư cách là một cao nhân tiền bối ở Lạc Phách sơn thì nhất định phải có chút khí chất mới được, nên đã luôn phải kìm nén tính cách muốn bay nhảy của mình, mỗi ngày cứ phải giả vờ ra vẻ như ông cụ non, vô cùng mệt mỏi, đều này khiến nữ đồng váy hồng cũng không thích ứng được.
Sau đó, nó phát hiện ra nha đầu đen thui đó không hiểu mình đang nói gì cả, cứ mở to mắt nhìn ngơ ngác đến ngây ngốc, sau đó nó mới hoàn toàn buông lỏng tay chân, dắt cô ta cùng đi chơi đùa điên cuồng, cưỡi con rắn đen có một vạch màu vàng trên bụng, trèo đèo lội suối.
Sau khi ở bên cạnh Bùi Tiền một thời gian dài, nỗi u sầu và mất mát vô cớ cứ quanh quẩn trong lòng tiểu đồng áo xanh nay cũng đã dịu đi đôi chút.
Về phần Chu Liễm, hắn ta đã gặp được ông lão họ Thôi đó rồi, tỏ ra rất kính trọng, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Trong mắt Bùi Tiền, dường như người đầu bếp già sau khi tới quận Long Tuyền thì đã mất đi món nghề vuốt mông ngựa mình rồi. Ngược lại, còn có thể nói chuyện vô cùng hợp với sơn thần lão gia tướng mạo anh tuấn, vô pháp vô thiên đó, thường đến làm khách tới thăm Phi Vân sơn.
Bùi Tiền đưa tiểu đồng áo xanh “đi từ nhà này sang nhà khác” khắp các con phố, ngõ hẻm nhưng kết quả thì lại rất thất vọng.
Không có đối thủ nào dám xông ra đánh nhau một trận.



Bạn cần đăng nhập để bình luận