Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1300: Điềm Báo (8)

Chương 1300: Điềm Báo (8)Chương 1300: Điềm Báo (8)
Chương 1300: Điềm Báo (8)
Bạch Vân quan chỉ lớn bằng miếng đậu phụ, không thể không tiếp giáp một chỗ phường thị ồn ào, trong đạo quán coi như có máy cây cổ thụ, nhưng chút của cải gọi là miễn cưỡng có được này lại gây ra phiền toái lớn cho Bạch Vân quan, con nít thôn xóm phố phường gần đó thích thả diều, thường xuyên vây quanh mấy cây to trong đạo quán, cho nên cứ vài bữa sẽ có đàn ông đàn bà dẫn đứa nhỏ nhà mình khóc sướt mướt, ở bên ngoài Bạch Vân quan chửi chó mắng mèo xong, lại xông vào đạo quán, răn dạy các tiểu đạo sĩ sợ hãi rụt rè kia, bảo bọn họ bắc thang trèo cây để lấy lại con diều đứt dây, lấy lại được con diều, bọn nhỏ nín khóc mỉm cười, những người lớn chậm trễ công việc trong tay, phần lớn vẫn hùng hùng hồ hỗ như cũ, không tránh khỏi ném lại vài câu máy cái cây rách việc này nên sớm chặt đi làm củi đun.
Vị quan chủ trung niên vẻ ngoài tiều tụy kia, thật ra mỗi lần đều sẽ từ trong thư phòng đi ra, chỉ dám mặt mày đau khổ vụng trộm đứng ở nơi xa, để sư đệ hoặc là đệ tử của mình ra gánh đỡ tai họa. Có lần tiểu đạo đồng nhà mình vụng trộm chạy ra ngoài, đi chung với đứa nhỏ láng giềng quen biết cùng nhau thả con diều nọ, không cẩn thận cũng vướng lên trên cây, đấu tranh tử tưởng một phen, thật sự tiếc con diều đó, đành kiên trì đi nói với đạo quan, kết quả cuối cùng bị sư phụ quan chủ biến thành nơi trút giận, đánh cho thiếu chút nữa mông nở hoa, nhưng cùng ngày tiểu đạo đồng lại cười như nở hoa, thì ra là trong ổ chăn chỗ ở của hắn, không biết sao lại có thêm con búp bê sứ thèm thuồng đã lâu, để cho hắn khoe khoang thật lâu với đạo đồng khác. Lúc này đã là hoàng hôn âm trầm, đạo sĩ trung niên ở trong thư phòng nhỏ ngắng đầu, chăm chú nhìn sách vở văn tự thật lâu, khiến mắt hắn hơi đau.
Thư phòng bốn bức tường, trong đó hai bức đóng giá sách, trừ cả bộ đạo tạng phong phú, thật ra còn xen lẫn không ít kinh Phật cùng kinh điển nho gia.
Đạo sĩ trung niên đều đã cần thận đọc kỹ lưỡng, chỉ sách ngắn bản thảo mấy năm nay đọc sách tâm đắc viết ra, đã được hơn chín mươi vạn chữ.
Người khác tu hành, vì khinh vương hầu chậm công khanh, vì chứng đạo trưởng sinh bất hủ. vì giãy thoát nhà qiam thiên địa, vị quan chủ đạo quán nhỏ này, lại là vì có thể sống thêm vài năm, đọc thêm chút sách.
Sách thánh hiền tam giáo bách gia, đều phải đọc hết.
Tuy đoàn người Trần Bình An, bây giờ xem như ở nhờ dưới mái hiên Đại Trạch bang, nhưng Trúc Phụng Tiên chưa một lần nào tới cửa lôi kéo quan hệ với Trần Bình An, chỉ là sáng sớm hôm xem lễ, mới gọi Trần Bình An cùng nhau lên núi, đi về hướng Kim Quế quan ở đỉnh núi.
Trên đường lên núi, Trúc Phụng Tiên và Trần Bình An sóng vai mà đi, chỉ tán gẫu về phong thổ Thanh Loan quốc. Đến cửa Kim Quế quan, Hứa Bá Thụy cười nghênh đón, sắp xếp hai đám người Trúc Phụng Tiên và Trần Bình An ở vị trí giáp với địa điểm đạo quan thu đồ đệ.
Quan chủ lão thần tiên Trương Quả cuối cùng thu chín đệ tử, Trúc Tử Dương cùng Lưu Thanh Thành không chút hồi hộp ở trong hàng ngũ đó, bảy người còn lại, có hai người là tỷ đệ xuất thân phố phường, năm người còn lại đều là con em hào môn thế tộc ba nước Thanh Loan, Khánh Sơn cùng Vân Tiêu.
Cộng thêm ba người bao gồm Hứa Bá Thụy, quan chủ Trương Quả, đã có mười hai vị đệ tử đích truyền.
Tiểu đạo đồng cho Bùi Tiền mượn ô kia, hôm nay đã trở thành đồng môn sư huynh của chín người vào sau, đứng ở phía sau Hứa Bá Thụy, cao hứng cười không khép được miệng.
Sau đó hắn vội vàng nhìn về phía Bùi Tiền, lại phát hiện cô bé không hề nhìn mình, tiểu đạo đồng có phần lạc lõng.
Chuyện đạo môn tiên sư thu đồ đệ, dùng lễ nghi phức tạp để hình dung cũng không đủ, cho nên tốn thời gian gần một canh giờ. Xem lễ xong, Trần Bình An và Trúc Phụng Tiên, bà lão Yên Chi trai những người chủ sự của các thế lực, Kim Quế quan đều tặng một cái ô giấy dầu cán cành quế giá trị xa xỉ.
Trúc Phụng Tiên còn muốn ở lại giữa sườn núi mấy ngày, dù sao Trúc Tử Dương vừa trở thành đệ tử của Kim Quế quan Trương Quả, nhỡ đâu khí hậu không hợp, hoặc là ở không quen, Trúc Phụng Tiên không yên tâm cứ như vậy xuống núi rời đi.
Xem miễn phí một buổi lễ thu đồ đệ, còn lấy không một cái ô cành qué, lần lượt cáo từ Trúc Phụng Tiên và bà lão Yên Chi trai, đoàn người Trần Bình An rời khỏi Thanh Yếu sơn, tiếp tục lên đường, dọc theo đường mòn núi rừng yên lặng sâu thắm, đi về phía tòa đại đô đốc phủ kia.
Thổ ngưu màu vàng gia nhập đội ngũ, Bùi Tiền ngồi ở trên lưng nó.
Bùi Tiền lúc trước lần đầu tiên đề xuất muốn cưỡi con trâu, ăn một cái cú đầu đau của Trần Bình An, nhưng con trâu lại không hề từ chối, cho Bùi Tiền ngồi ở trên lưng.
So với bốn người bức họa cuộn tròn Ngẫu Hoa phúc địa, Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà biết càng nhiều chuyên trên núi hơn, cho nên càng ngạc nhiên hơn.
Lại mười ngày qua đi, đi ngang qua một thôn trang ba mặt có núi vây quanh, đang lúc hoàng hôn, khói bếp lượn lờ, ngói đen tường trắng, rường cột chạm trổ, thế ngoại đào nguyên.
Đám người Trần Bình An dọc theo đường nhỏ lưng núi đi xuống, đến đầu thôn, kết quả phát hiện ngôn ngữ không thông, sau có một vị tiên sinh trường làng tới, dùng nhã ngôn Bảo Bình Châu trúc trắc trao đổi với Trần Bình An, thật khéo, Trần Bình An mới biết được thôn này hầu như toàn bộ họ Trần, nhiều đời tập võ vận tiêu, nhưng dựa theo tổ huấn tộc quy, mặc kệ nhà nghèo nữa, đứa nhỏ cũng phải học trường tư hết bốn năm mới có thể nghỉ học, ra ruộng làm nông.
Tộc trưởng là một vị lão nhân thất tuần, tinh thần quắc thước, bước đi như bay, mặc áo dài màu xám, chân ởi giày vải, dựa theo ý kiến của vị tiên sinh dạy học trường tư kia, lão tộc trưởng trong phạm vi máy trăm dặm này, võ nghệ tinh thâm, hơn nữa đức cao vọng trọng, bởi vì năm đó có hành động đẹp trên phố xá sầm uất cản ngựa chạy cứu con nít, cho nên có mỹ dự "Trần bài phường". Lão nhân vừa nghe nói Trần Bình An cũng họ Trần, cực kỳ vui vẻ, thịnh tình mời bọn họ tới nhà làm khách, vốn đã ăn xong bữa chiều, lão nhân bèn bảo trong nhà làm thêm một bàn lớn đồ ăn phong phú, bản thân lão nhân thì xách vò rượu cao lương tự ủ, lôi kéo Trần Bình An uống rượu.
Lão nhân tuy ham uống rượu, chỉ là ở trên bàn rượu lại không thích khuyên người ta uống rượu, như vậy, Trần Bình An ngược lại uống có chút nhiều.
Cuối cùng cũng không biết là như thế nào mà đi vào phòng, hơn nửa đêm tỉnh lại, mới phát hiện nằm ở trên một cái giường lớn cổ kính xa lạ, xốc chăn, mang giày đẩy cửa bước ra, ngửa đầu nhìn, đấu củng (1) tỉnh xảo đẹp đẽ, lúc trước ở Ngẫu Hoa phúc địa, đòi quốc sư Chủng Thu rất nhiều sách về công bộ xây dựng cầu, trong đó có một bộ Cách thức tiêu chuẩn xây dựng), Trần Bình An xem nhiều nhất, không đơn giản là cầu, cũng có giới thiệu phòng ốc, lầu các mấy loại kiến trúc, Trần Bình An đều đọc tới nhập thần.
(1) là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ và các tay xà ngắn được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất. Kết cấu này được coi là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong kiến trúc truyền thống Á Đông.
Thôn bên này nhà cửa phần nhiều nối tiếp nhau, cho nên thường thường hành lang thật dài, huynh đệ sau khi ở riêng lại thành hàng xóm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận