Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1631: Trời Sáng Rồi (2)

Chương 1631: Trời Sáng Rồi (2)Chương 1631: Trời Sáng Rồi (2)
Sau khi lần thứ hai lần xem xong những cảnh tượng về Diêu lão đầu trong bức họa ủa Trần Bình An.
Thôi Sàm khẽ nói: "Đừng quên, còn có lá hòe có chữ Diêu mà Tề Tĩnh Xuân xin giúp hắn nữa kìa, một gốc cây hòe nhiều lá hòe như vậy nhưng lại chỉ rụng xuống có một lá, lấy đoạn dòng chảy thời gian này ra cho ta xem một chút."
Thôi Sàm làm theo.
Nếu vì làm chuyện lớn, Thôi Đông Sơn chưa bao giờ khó chịu làm ra vẻ.
Trên bức họa, sau khi Tề Tĩnh Xuân lấy được chiếc lá hòe duy nhất chịu rơi xuống vì Trần Bình An, ông từng lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía những chiếc lá hòe cao nhất, nụ cười mang chút mỉa mai.
Tề Tĩnh Xuân cứ liếc nhìn như vậy.
Vừa hay nhiều năm về sau, đó là chỗ hai người đang quan sát bức tranh. Ba người đứng hai phía lại giống như đối mặt ngăn cách một đoạn dòng chảy thời gian.
Trùng hợp?
Cố ý?
Trong lòng Thôi Sàm sợ hãi, vẻ mặt Thôi Sàm trầm xuống.
Thôi Sàm lẩm bẩm nói: "Cuối cùng Tê Tĩnh Xuân đang cười nhạo lão tổ tông dòng họ nhà cây hòe không có mắt nhìn hay đang chê cười hai chúng ta vậy, vốn chẳng thể đoán được ông ta đang làm gì? Hoặc là, cả hai vế đều có?"
Thôi Sàm ngậm mồm không nói
Trong lòng dân âm thầm ngẫm nghĩ, diễn tính sự việc.
Thôi Đông Sơn đặt mông ngồi dưới đất, gào khan lên: "Cuối cùng chúng ta đang làm gì vậy, lão rùa thối, tu vi của ngươi cao hơn ta, số tuổi lớn hơn ta, trải qua nhiều chuyện hơn ta. Hay là ngươi thử nói đi. Bây giờ lòng ta đang hoảng loạn, giống như lòng tiên sinh ta đã khô cạn, nằm ở bến đò kia không viết nổi chữ nữa rồi. Lúc này lòng ta mệt mỏi, muốn chửi ngươi cũng không được nữa."
Thôi Sàm giả vờ câm điếc.
Thôi Sàm đưa hai tay vò đầu: "Khoảng thời gian này tiên sinh lo lắng, học sinh cũng lo lắng, có phúc không thấy cùng hưởng nhưng có nạn thì lại cùng chịu, thật sự không thể chịu nổi."
Thôi Sàm đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi còn sợ Tề Tĩnh Xuân hơn cả ta nữa, cho nên ta biết thật ra khi vừa bắt đầu phá cục, ngươi còn hi vọng Tề Tĩnh Xuân chết sớm hơn ta nữa. Nhưng vào lúc này, có phải đã thay đổi ý nghĩ, muốn Tề Tĩnh Xuân có thể lại lần nữa âm hồn bất tán đúng không nào?"
Thôi Sàm ảm đạm yên lặng.
Thôi Sàm đưa tay chỉ vào Tẩu Mã đồ: "Cất đi, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, bây giờ có đi đoán ý muốn của Tề Tĩnh Xuân cũng không mang lại ý nghĩa gì to tát."
Thôi Đông Sơn xê dịch cái mông, từng chút từng chút đi đến bên cạnh bức Tẩu Mã đồ kia, một bàn tay tát vào khuôn mặt Tề Tĩnh Xuân trên bức họa, còn chưa hết giận mà tát thêm hai lân nữa: "Trên đời này có ai hãm hại sư huynh sư đệ như ngươi không? Hả? Ra đây, có bản lĩnh thì ngươi ra đây nói chuyện, xem ta có cãi lý với ngươi không..."
Thôi Sàm nói: "Không ngại mất mặt à?"
Thôi Đông Sơn thở phì phì cuộn bức tranh Tẩu Mã đồ lại.
Thôi Sàm nói sang chuyện khác: "Nếu ngươi đã nhắc đến chuyện cãi lý với người khác thì ngươi có còn nhớ lần mà Phật đạo hai nhà tranh luận nhao nhao, sau khi lão tú tài từ học thục trở về thật ra cũng chẳng mấy vui vẻ gì mà ngược lại còn hiếm hoi lấy rượu ra uống. Ông ta nói nhớ lại năm đó mấy bách tính vô danh được lưu lại sơ sài trên sách sử kia đi trên đường gặp được Chí Thánh tiên sư và Lễ thánh, cũng dám lôi đạo lý của mình ra cã lý, ngộ ra điều gì là cười ha ha, cảm thấy không đúng thì to tiếng cãi tiếp. Ta nhớ rất rõ lúc nói mấy lời này, vẻ mặt của lão tú tài rất khẳng khái, so với lúc hắn biện luận với hai nhà Phật Đạo mà nói, tinh thân còn phấn chấn hơn, vì sao lại như vậy?” Thôi Đông Sơn nói với vẻ tức giận: "Lòng lão tú tài cao hơn trời!"
Thôi Sàm hỏi một mạch nhiều vấn đề khác: "Vì sao chuyện học chữ hiện nay càng dễ dàng và nhẹ nhàng hơn so với học chữ thời cổ đại nhưng đối với bách gia thánh nhân và đạo lý thánh hiền, người đời lại càng thêm cảm thấy kính sợ họ? Mà môn sinh Nho gia lại cảm thấy học vấn của mình nhất định không thể vượt qua thánh hiền được, học vấn của người thời nay đã định là không bằng cổ nhân rồi. Vì sao mà học vấn trên thế gian ngày càng nhiều, nhưng tâm tính của người đời sau lại ngày càng thấp?"
Thôi Đông Sơn thở dài: "Đại khái là do cuộc sống ngày càng tốt hơn, sự hiểu biết của chúng ta với thế giới này cũng càng lúc càng chậm, giống như những thần linh cao cao tại thượng năm đó."
Thôi Sàm nheo mắt lại: "Đối với chúng ta mà nói, chỉ cần chịu qua trận đại kiếp nạn này là được, đây không phải một việc rất tốt đó sao?"
Thôi Đông Sơn vẻ mặt cứng đờ:
Thôi Sàm cười lạnh: "Hối hận?"
Toàn thân Thôi Đông Sơn run rẩy.
Đối với thiếu niên áo trắng cả ngày thẳng thẳng vô tư mà nói, đây là lần đầu tiên hắn như vậy.
Thôi Sàm đột nhiên đứng dậy: "Ngươi đã tìm được một tiên sinh không tệ, những người khác, ví dụ như những kẻ trong chín thành trấn ở Thư Giản Hồ này đi, cho dù có bị lỗ mũi trâu thối kia ném vào dòng sông thời gian trong Ngẫu Hoa phúc địa thì đừng nói là ba trăm năm, có cho bọn họ thời gian ba ngàn năm bọn họ cũng không làm được gì hết."
Thôi Đông Sơn nói với vẻ nghi ngờ: "Nói điều này làm gì? Mỗi lần ngươi nói những lời hay, ta đều cảm thấy hoảng sợ."
Thôi Sàm nhìn vê phía đêm trăng xanh nhạt bên ngoài: "Bây giờ công việc Đại Ly bề bộn, ta không thể nào ngày nào cũng ở đây đợi nhận phi kiếm đưa tin quan trọng, như vậy sẽ làm chậm trễ chuyện lớn thật sự của chúng ta. Ta không giống như ngươi, không vượt qua được cái hố Trần Bình An, ngươi cứ muốn đi theo để bị liên lụy, ta thì đã đứng ở thế bất bại từ lâu rồi cho nên ta và ngươi phân chia chủ thứ, không phải là không có lý do."
Dường như Thôi Đông Sơn cũng không lạ lẫm gì việc Thôi Sàm rời đi, không nói thêm qì.
Đôi tròng mắt Thôi Đông Sơn lặng lẽ chuyển động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận