Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 716: Nê Bồ Tát Có Hỏa Khí (2)

Chương 716: Nê Bồ Tát Có Hỏa Khí (2)Chương 716: Nê Bồ Tát Có Hỏa Khí (2)
Chương 716: Nê Bỏ Tát Có Hỏa Khí (2)
Công tử cầm đầu khí chất càng giống như là một vị đệ tử thế tộc hào phiệt, sau khi nhìn thấy Trần Bình An, tầm mắt hơi hơi dừng lại, tựa như đang chờ đợi Trần Bình An chủ động mở miệng, chỉ là Trần Bình An sau khi hai mắt nhìn nhau, có vẻ nói năng vụng về, công tử ca mỉm cười, gật đầu thăm hỏi, thực ra trong lòng có chút kỳ quái, giang hồ các lộ hào kiệt tiến vào sơn trang, thế mà còn có nhân vật không nhận ra mình?
Lúc này Trần Bình An mới gật đầu hoàn lễ.
Khi Trần Bình An dự định lựa thời cơ đi khỏi nhà thuỷ tạ, một phụ nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh công tử tuấn dật, nhìn phía Trần Bình An ôn nhu nói: "Nếu như công tử tới đây thưởng cảnh mà vẫn chưa tận hứng thì không cần rời khỏi."
Trần Bình An ngắn người, bởi vì phụ nhân nói bằng tiếng quan thoại Sơ Thủy quốc, hắn hoàn toàn không hiểu gì hết.
Phụ nhân ngầm hiểu, lập tức dùng nhã ngôn Bảo Bình châu lặp lại một lần nữa.
Trần Bình An lúc này mới nghe rõ ràng.
Một cô gái ước chừng mười bảy mười tám tuôồi, thân cao không thua nam tử, sắc mặt lạnh lùng, bên hông có giắt một thanh trường đao vỏ đao tinh mỹ, chuôi đao buộc tơ vàng, chỉ là tư thế khoá đao thực ngạc nhiên hiếm tháy, thuộc loại giắt ngược, điểm này không khác chút nào so với vị hán tử trung niên kia.
Nàng liếc mắt nhìn hộp kiếm hòe mộc phía sau Trần Bình An, lại nhìn "bầu rượu màu son" Trần Bình An giắt ở bên hông, không có nhìn ra nền móng giang hồ cùng cảnh giới cao thấp, cô gái không có hứng thú.
Hán tử bội đao thoải mái nói: "Tiểu huynh đệ, cứ việc ngồi đó đi, nên uống rượu thì uống rượu, nên thưởng cảnh thì thưởng cảnh, đừng gò bó, nếu nói thứ tự đến trước và sau, là bọn ta làm phiền tiểu huynh đệ giải trí mới phải. Đương nhiên, nếu lát nữa ghét bỏ chúng ta nói chuyện tranh cãi ầm ï, tiểu huynh đệ đi cũng không muộn.”
Người bình thường sẽ đành phải ngồi yên tại chỗ, nhưng Trần Bình An ôm quyền cáo từ nói: "Ta đến nơi đây đã được nửa ngày, đã ngắm thác nước, bây giờ cũng nên quay về lối cũ thôi."
Hán tử bội đao sang sảng cười to, sau đó đứng lên ôm quyền tư thế đưa tiễn,"Không sao không sao, tiểu huynh đệ tự nhiên.”
Một cô gái ít tuổi nhất trừng mắt to, cảm thấy thiếu niên xa lạ này thật sự là ánh mắt quá kém, làm cao. Chẳng lẽ hắn thật sự không biết chủ nhà trong nhà thuỷ tạ kia, chính là thiếu trang chủ Tống Phượng Sơn của Kiếm Thủy Sơn Trang? Đệ nhất tiểu kiếm tiên trên giang hồ Sơ Thủy quốc, có lời đồn Sơ Thủy quốc có một vị công chúa ngưỡng mộ đến thiếu chút nữa bỏ trốn đi, cho dù khách nhân không nhận ra chủ nhân, nhưng đại nhân vật Sơ Thủy quốc có gan dám khoá đao ngược như thế cũng nhận không ra sao? Hán tử ôm quyền đưa tiễn kia, đừng nhìn bình dị gần gũi như thế, nửa điểm không giống giang hồ đại lão, thật ra là trang chủ đương nhiệm Hoành Đao Sơn Trang nổi danh cùng Kiếm Thủy Sơn Trang, là đao pháp đại tông sư số một Sơ Thủy quốc, đại danh đỉnh đỉnh, từng phiêu bạt giang hồ hơn mười nước, loại uy danh hiển hách này đến ngay cả lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu cũng tự chính miệng khen ngợi đao pháp người này chỉ kém chút có thể đủ đạt tới võ đạo chỉ cảnh xuất thần nhập hóa.
Cô gái trong lòng vụng trộm cười cợt, nghĩ rằng thiếu niên này một thân toát ra vẻ nghèo kiết hủ lậu, có khi nào chính là chim non mới ra đời đi lại giang hồ? Không lẽ là phường vô lại to gan lớn mật chuồn êm tiến vào Kiếm Thủy Sơn Trang, cho nên căn bản không dám lưu lại? Ha ha, như quả thật là như thế, vậy là chơi đùa sẽ rất vui.
Trần Bình An đi ra nhà thuỷ tạ, đi xuống bậc thang, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng,"Chờ đã."
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, là cô gái trẻ tuổi khoá đao ngược kia, nàng đi đến đỉnh chóp bậc thang, quan sát mình,Sư phụ ngươi là người ở đâu? Có phải là môn phái kiếm thuật Thải Y quốc hay là Cổ Du quốc?"
Tuy ngôn ngữ cô gái hơi thể hiển khí thế lăng nhân, Trần Bình An xoay người, lắc đầu, vẫn là tận lực nói một vài lời khách khí ít tổn thương hòa khí,"Ta đến từ phương bắc xa hơn nữa, lần này là theo bằng hữu cùng lên Kiếm Thủy Sơn Trang, nghe nói thiếu trang chủ cũng được đề cử làm võ lâm minh chủ Sơ Thủy quốc, nên muốn tìm cơ hội chúc mừng một tiếng."
Vị công tử ca tuấn dật kia mỉm CƯỜI.
Thư sinh trẻ tuổi phe phẩy chiết phiến nhẹ giọng trêu chọc nói: "Thần tiên ở phía trước người không nhìn ra được a.”
Hán tử bội đao nhìn phía bóng lưng cô gái, bật cười nói: "Tiểu võ si này, không được vô lễ đối với khách nhân! Trước đó đã nói như thế nào với con, ra khỏi thôn trang nhà mình, không thể tùy tiện tìm người luận võ luận bàn!”
Cô gái khoá đao lòng bàn tay đè lên chuôi đao, đỉnh vỏ đao theo đó hơi hơi nâng lên, vừa vặn chỉ hướng về phía Trần Bình An ở đáy bậc thang, ngoảnh mặt làm ngơ đối với những lời nói của hán tử, nhìn thẳng Trần Bình An, hỏi: "Ngươi là võ đạo nhị cảnh hay là tam cảnh? Tập kiếm máy năm?"
Trần Bình An nhíu nhíu mày, chắp tay ôm quyền, xoay người bước đi, không tính để ý tới cô gái trẻ tuổi xuất thân giang hồ hào môn Sơ Thủy quốc này.
Trần Bình An dễ nói chuyện, cũng không có nghĩa là đối với ai đều không có nguyên tắc, hoàn toàn tương phản, đối với người lạ, Trần Bình An luôn luôn không gây chuyện, nhưng cũng không kiêng KỊ.
Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa, Bàn Sơn Viên, con đại xà đầu lâu nổ mạnh ở Kỳ Đôn sơn, quan gia thị vệ trên đò Tú Hoa Giang, đương nhiên còn có thiếu niên Thôi Sàm sống ở dưới đáy giếng cổ Hoàng Đình quốc, chết sống không dám chui ra, cùng với trước đó không lâu những nữ quỷ ở trong cổ tự bị bóp chặt cổ, từng quyền đập nát thần hồn, đều đã được lĩnh giáo rồi.
Cô gái khoá đao mặt mang nụ cười lạnh, nhẹ nhàng ném ra một câu,"Loại phế vật này, cũng không biết xáu hổ mà đeo kiếm đi lại giang hồ, còn dám tiến vào Kiếm Thủy Sơn Trang, nói vậy người dạy ngươi luyện kiếm, chỉ dạy ngươi nhát gan sợ phiền phức sao?"
Hán tử khoá đao có vẻ bó tay, khuê nữ nhà mình tính nết xấu xí ngay từ trong bụng mẹ, thật sự là hại người nặng nè.
Nhưng mà thầm oán thì thầm oán, hán tử đối với thiên phú võ đạo của độc nữ nhà mình, luôn lấy làm kiêu ngạo, không chút nào che dấu mong đợi của mình, trực tiếp tuyên bố về sau nữ nhi tuyệt sẽ không gả ra ngoài, Hoành Đao Sơn Trang sẽ kén rễ về nhà, bởi vì nữ nhi hắn nhất định sẽ là trang chủ kế nhiệm. Hán tử khoá đao không muốn ỷ thế hiếp người, đứng lên, muốn khuyên bảo nữ nhi không nên tiếp tục khiêu khích thiếu niên ngoại hương kia, người luyện võ, phải biết dùng võ đức để cầm đầu, võ công cao thấp là thứ yếu. Nhưng mà hán tử cũng biết, cách nói của giang hồ, không riêng nữ nhi nhà mình nghe không lọt lỗ tai, thật ra hôm nay những thiên tài trẻ tuổi trên giang hồ, ai mà không nghe tai phải lọt tai trái, vẻ mặt không kiên nhẫn, ở sau lưng cười nhạt lão bối?
Cao thủ trẻ tuổi nổi bật sắc nét tại Sơ Thủy quốc mười năm gần đây nhất, không phải chính là vị thiếu trang chủ ngồi ngay bên cạnh mình hay sao? Tuổi còn trẻ đã tễ thân võ đạo tứ cảnh, sớm giành được mỹ dự tiểu kiếm tiên. Tống Phượng Sơn trước mỗi lần xuất kiếm, mặc kệ là bị người ta khiêu chiến hay là chủ động tìm người thử kiếm, tất nhiên sẽ dâng hương tắm rửa thay quân áo, thay bộ quần áo mới tinh chưa bao giờ mặc, hơn nữa sau khi xuất kiếm, dưới kiếm tuyệt không lưu người sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận