Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1691: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (2)

Chương 1691: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (2)Chương 1691: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (2)
Lão tú tài dậm chân, đưa mắt nhìn về phương xa: "Mỗi người đọc sách khi đạt đến địa vị cao đều phải suy nghĩ kỹ xem lương tâm là gì."
Lão tú tài lẩm bẩm: "Giàu có rồi mới biết lễ tiết, một câu hay ho như vậy, sao các ngươi cứ không nghe? Chẳng lẽ năm này qua năm khác, chúng ta cứ bị lão già Đạo Tổ kia cười nhạo Nho gia mãi đến vạn năm sao?"
Vị thần áo giáp vàng lắng nghe hai cuộc tranh luận giữa tam giáo, những lời của lão tú tài thực sự là một lập luận kinh người ta kinh hoàng, mặc dù ông ta là bằng hữu của lão tú tài, ông ta cảm thấy cho dù mình có cãi thế nào cũng không thể thắng nổi, nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn thuyết phục phật tử đạo giáo của hai giáo giúp lão tú tài. Trong cuộc tranh luận phong phú đó, còn có một cuộc tranh luận khác về "đại đạo vô dụng, còn nhân nghĩa", một đạo tử nào đó của Bạch Ngọc Kinh đã sử dụng điều này để tranh luận với lão tú tài, thực sự là vô cùng mạo hiểm. Kết quả là lão tú tài không chỉ cãi thắng đạo tử tài hoa tuyệt đỉnh đó, mà thuận tiện thuyết phục luôn cả phật tử đang tạm thời ngồi một bên lắng nghe cuộc chiến.
Sau khi lão tú tài cãi thắng, tất cả đạo môn trong Hạo Nhiên thiên hạ có sẵn tàng thư đều phải dùng mực đỏ đích thân xóa đi một câu trong văn chương của Đạo tổi Đồng thời kể từ đó trở về sau, chỉ cần là sách đạo giáo do Hạo Nhiên chạm khắc thì đều phải xóa bỏ câu đó và các bài viết có liên qua.
Câu đó chính là: "Thất Đạo nhi hậu Đức, thất Đức nhi hậu Nhân, thất Nhân nhi hậu Nghĩa, thất Nghĩa nhi hậu lễ. Phù Lễ giả, trung tín chi bạc, nhi loạn chỉ thủ."
(Vì vậy mất Đạo rồi mới có Đức, mất Đức rồi mới có Nhân, mất Nhân rồi mới có Nghĩa, mất Nghĩa rồi mới có Lễ. Lễ chỉ là cái vỏ mỏng của lòng trung tín, mà cũng là đầu mối của hỗn loạn... )
Cuộc tranh luận giữa tam giáo không chỉ là việc ba vị thiên tài ngồi ở vị trí cao trên thân đàn nói chuyện mà thôi, còn có tác động rất lớn, vô cùng sâu rộng và liên quan mật thiết đến toàn bộ cả ba thiên hạ.
Thần áo giáp vàng chú ý tới lão tú tài bên cạnh mình đang hiếm khi trông rất lạc lõng, vì thế cũng động lòng trắc ẩn, tìm một chủ đề tương đối thoải mái: "Tê Tĩnh Xuân thật sự không có phương án dự phòng sao? Trần Bình An chính là đệ tử bế quan mà ông ta đã chọn cho ngươi mà."
Vị lão tú tài mới lắc đầu: "Can thiệp giúp Tiểu Bình An phá vỡ tình hình này thì sẽ rơi vào thế dưới. Tề Tĩnh Xuân sẽ không làm như vậy đâu, như thế chẳng khác gì ngay từ đầu đã thua Thôi Sàm."
Thần giáp vàng lắc đầu, bất lực nói: "Lòng dạ con người dài dòng, phức tạp như vậy nên mới có kẻ tu đạo các người. Vậy tại sao Tề Tĩnh Xuân lại còn tự mình chuốc lấy phiền phức nữa?"
Lão tú tài đột nhiên cười lớn, lắc lư hai ống tay áo, đứng chắp tay sau lưng: "Cho nên các vị thần thánh các ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết tại sao rõ ràng nhân gian lầy lội bất kham như vậy, nhưng phong cảnh lại tráng lệ đến thế, chỉ cần người ta ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nó. Có lẽ hầu hết mọi người cũng chỉ nhìn một cái, đã cúi đầu xuống và tiếp tục làm việc, nhưng cuối cùng cũng sẽ khiến một số ít người mê mẩn, khao khát nó, ngồi xuống và nói về nó, rồi đứng dậy mà làm!"
Lão tú tài đột nhiên giơ tay lên, chỉ lên phía bầu trời cao: "Ta nhìn xuống nhân gian, ta đối xử tốt với nhân gian"
Đột nhiên lại im lặng.
Thần áo giáp vàng nói: "Lão đầu tử... mà ngươi đang nói đến chắc không thể nghe được những lời hào hùng này của ngươi đâu nhỉ?"
Lão tú tài bực bội giậm chân, tức giận hét lên: "Làm uổng mất những cảm xúc mãnh liệt và tràn ngập của ta!"
Lầu cao của Phạm thị ở thành Trì Thuỷ đã trống rỗng.
Đây là lầu các hoành tráng nhất thành Trì Thuỷ, vốn là lầu quan sát mà Phạm Thị luôn lấy làm tự hào, khi có khách ghé thăm, nhất định sẽ chọn nơi này đầu tiên.
Nhưng hiện tại, Phạm thị không chỉ đóng cửa tòa lầu này, bất cứ ai cũng không được phép đặt chân vào mà thậm chí còn đóng cửa từ khách. Nhà cửa vắng vẻ, trên đường phố bên ngoài cũng không còn dòng người xe qua lại tấp nập nữa.
Phạm Ngạn hôm nay đứng ở dưới lầu, với tư cách là chủ nhân thực sự của Phạm thị, nếu là trước đây, chỉ cần là lệnh cấm do hắn ta tự mình ban bố, thì tất nhiên hắn ta có thể không thể tuân theo mà lên lầu của nhà mình để ngắm cảnh hồ thì đã là gì cơ chứ.
Nhưng Phạm Ngạn không dám.
Chuyện "Thiếu thành chủ ngu ngốc" của hồ Thư Giản ở thành Trì Thuỷ này đã lừa dối gần như toàn bộ người dân, đến tận bây giờ vẫn chưa hồi phục, giống như tấm gương trong lòng đã bị người nào đó dùng dao rạch lung tung, bây giờ chỉ cần nghĩ đến con dao đó, đặc biệt là người cầm con dao đó rạch khiến trái tim hắn đau nhói, nghĩ đến con dao của người đó thôi đã khiến Phạm Ngạn thực sự đau đầu như muốn nứt toạc ra.
Ngày Thôi Đông Sơn rời khỏi Trì Thủy Thành.
Khi đó, ở hồ Thư Giản còn chưa rơi trận tuyết đầu tiên, kết quả là Phạm Ngạn đã đón nhận trận tuyết rơi dày đặc nhất của cuộc đời mình đến mức suýt chút nữa đã bị chết cóng, cho đến tận bây giờ Phạm Ngạn vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Ngày hôm đó Thôi Đông Sơn gọi Phạm Ngạn tới.
Trước đó, Phạm Ngạn đã bị phụ thân mẫu thân của mình tát cho mấy chục cái bạt tai ở trên đỉnh lầu, sau khi rời đi, trong mật thất của Phạm thị, Phạm Ngạn đã bảo phụ thân mẫu thân ruột tát nhau ngay trước mặt mình, bọn họ tát nhau mức chảy máu đầy mồm, mũi bầm tím, còn mặt sưng tấy nhưng cũng không dám lên tiếng than oán.
Sau đó vài ngày, Phạm Ngạn đã đi "yết kiến" thiếu niên áo trắng.
Hai người tựa vào lan can cùng nhau ngắm cảnh.
Thôi Đông Sơn nhảy lên một cái, đáp xuống ngồi trên lan can và bắt đầu nói những "lời từ tận đáy lòng" khiến Phạm Ngạn lúc đó sợ hãi, nhưng Phạm Ngạn làm gì dám bảo người đó im miệng nên chỉ có thể lắng nghe.
Thôi Đông Sơn nói: "Thiếu hiểu biết là một trạng thái rất thoải mái, rất hạnh phúc. Khi một người tiến lên cao hơn, tự cho mình là đúng thì càng tuyệt vời hơn nữa. Bởi vì không thể hiểu được nguyên nhân dẫn đến may mắn hay bất hạnh nên chỉ cần cắn răng chịu là được. Nếu vượt qua được, thì chính là một hảo hán, nếu không vượt qua thì mắng chửi ông trời vài câu là xong. Ta không nói như vậy là không đúng, thậm chí thỉnh thoảng ta còn ghen tị với hai trạng thái này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận