Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1623 - Cái Tên Trong Câu Chuyện Xưa (1)



Chương 1623 - Cái Tên Trong Câu Chuyện Xưa (1)




Ông lão đi đến một cửa hàng, lão chưởng quầy gần đây khá xuân phong đắc ý đang nhâm nhi rượu, hai đĩa rau và đồ nhắm, đậu phộng muối và đặc sản của hồ Thư Giản là Ngân Ngư Ti, thấy ông lão mặc áo khoác dài đi vào, lão chưởng quầy còn không thèm nâng mắt lên nhìn một cái.
Ông lão có vẻ hơi tiếc nói, tò mò hỏi: “Chưởng quầy này, ngươi đã bản mô phỏng của Cự Hoàng kiếm rồi à? Ui cha, bán luôn cả cuộn tranh mỹ nhân rồi hả? Gặp phải kẻ coi tiền như rác à?”
Lão chưởng quầy canh giữ cửa hàng tổ truyền này có tính tình kỳ quái, vốn không phải người biết buôn bán, nếu là chủ tiệm bình thường gặp vị khách không biết cách nói chuyên như vậy thì đã sớm trợn trắng mắt hoặc đuổi người đi luôn rồi, nhưng lão chưởng quầy thì khác, lão tràn đầy hứng thú cười nói: “Không hẳn vậy, cùng một khách mua, là người xứ khác, biết nhìn hàng, không hẳn coi tiền như rác, nhưng mà ngàn vàng cũng khó mua đồ hợp ý mà thôi.”
Ông lão tấm tắc nói: “Không tồi, không tồi, mặc dù kém xa kinh nghiệm làm ăn của thái gia gia của ngươi nhưng chí ít được cái may mắn hơn nhiều. Thế mà đã bán được thứ đó đi rồi, ta còn tưởng nó sẽ bị phủ bụi thêm trăm năm nữa chứ.”
Lão chưởng quầy nheo mắt nhìn người xa lạ kia: “Khẩu khí không nhỏ, là vì tiên sư đảo chủ nào đó ở hồ Thư Giản à? Ha ha, nhưng mà nếu ta nhớ không nhầm thì đảo chủ mà có chút bản lĩnh thì hiện giờ đều ở chờ đợi ở trên đảo Cung Liễu, đâu có thời gian rảnh tới chỗ ta giả làm lão thần tiên.”
Ông lão buồn bã nói: “Hàng trăm người đang ăn uống, đại tiểu tiện trên đảo Cung Liễu, đấy còn không phải là cái hố phân à.”
Lão chưởng quầy vui vẻ: “Những thần tiên bay tới bay lui đó đâu phải đám phàm phu tục tử như chúng ta, đảo Cung Liễu sẽ không biến thành nhà xí đâu. Hơn nữa, đảo Cung Liễu như cái bãi tha ma ấy, đến khi Hội Minh kết thúc thì sẽ còn ai quan tâm đảo sẽ biến thành cái gì chứ.”
Ông lão thở dài: "Vậy mà ta lại rất để ý đấy."
Lão chưởng quầy càng ngày càng cảm thấy thú vị, vẫy tay, "Lão ca, đến uống một chén nhé?"
Ông lão lắc đầu nói: "Nó có tốt hơn nước cơm heo là bao, không uống.”
Lão chưởng quầy cười mắng: "Lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú, không uống thì đạp đổ. Có điều, cái tính tình thối này của ngươi rất hợp ý ta, đồ trong tiệm cứ xem thoải mái đi, nhìn trúng thứ gì ta giảm một phần mười cho ngươi.”
Ông lão vẫy tay rồi bước ra khỏi cửa tiệm.
Lão đã đi dạo hết con phố Viên Khốc, lâu lắm rồi không trở lại Thư Giản hồ, giờ nơi này đã cảnh còn người mất, đâu còn thấy được những gương mặt quen thuộc khi xưa nữa. Ông lão rời khỏi phố Viên Khốc, đi đến một nơi yên tĩnh sâu trong con hẻm của thành Trì Thuỷ, sau đó lấy chìa khoá mở cửa viện ra, bên trong là một không gian hoàn toàn khác.
Tuy nơi này không có người ở, nhưng cứ cách một khoảng thời gian sẽ có một người phụ trách đến xử lý, chẳng những vậy bọn họ còn làm rất cẩn thận và có tâm. Do đó nên bây giờ mới có khung cảnh đình viện yên tĩnh với những hành lang quanh co và khoảng sân sâu bên trong không nhiễm bụi trần như vậy.
Ông lão đi vào một toà nhà thuỷ tạ, đẩy cửa sổ ra, lão thư thả lắng nghe tiếng suối róc rách chảy xuống khe đá, tiếng gió mát gờn gợn vuốt ve qua làn nước.
Ước chừng sau nửa canh giờ, có một lão giả phúc hậu giàu có vô danh đến bên ngoài nhà thuỷ tạ, khom người cung kính hỏi: “Vãn bối Vương Quan Phong của ngõ Bất Đệ, xin được bái kiến Lưu lão tổ.”
Ông lão quay người lại, cười nói: “Là huyền tôn của Vương Thuỷ Bộ ở Thạch Hào quốc phải không? Lại đây ngồi đi! Năm đó Vương Thị các ngươi có ân với ta, theo ý của ta, nhất mạch Vương thị sẽ được chuyển từ Thạch Hào quốc đến thành Trì Thuỷ. Trải qua nhiều đời gia chủ, giờ đây người trẻ ở Vương Thị các ngươi đã giỏi hơn rất nhiều so với người cùng thế hệ ở hồ Thư Giản bây giờ, do đó ngươi không nhất thiết phải khách sáo như vậy.”
Bên trong nhà thuỷ tạ không có nhiều đồ trang trí dư thừa, chỉ có mấy tấm bồ đoàn trắng trải trên mặt đất. Vương Quan Phong, người còn giàu có hơn cả Phạm Thị, thành chủ của thành Trì Thuỷ đang nơm nớp lo sợ ngồi trên một tấm bồ đoàn, cũng không vì thấy ông lão thân thiện mà dám kênh kiệu, không biết trời cao đất dày là gì.
Lão nhân họ Lưu hỏi về tình hình hồ Thư Giản mấy trăm năm qua, Vương Quan Phong trả lời từng điều một.
Ông lão họ Lưu nghe xong tình hình gần đây của đảo Cung Liễu, cười nói: “Ta ở Phong Vĩ Độ xa như thế mà cũng nghe nói tới uy danh hiển hách của Lưu Chí Mậu và Cố Xán hai thầy trò Thanh Hạp đảo này.”
Vương Quan Phong cẩn thận cân nhắc một phen, cuối cùng trả lời: “Hiện giờ Đại Ly Tống thị và vương triều Chu Huỳnh đang tranh nhau tiếp quản Thư Giản hồ, chúng ta đặt cược vào Thanh Hạp đảo, vương triều Chu Huỳnh chắc là chọn ba đảo Thanh Mộ, Thiên Mỗ và Hạt Túc để liên minh, người chủ trì là một kiếm tu cửu cảnh xuất thân hoàng gia của Chu Huỳnh vương triều, có chút sâu xa với Hoàng Ly đảo, chỉ là vẫn chưa điều tra ra được đến nay người này ẩn nấp ở nơi nào. Nhưng trong nội bộ vương triều Chu Huỳnh chắn hẳn vẫn còn dị nghị chuyện rốt cuộc nên lôi kéo hay là đánh giết Cố Xán, vẫn chưa thống nhất ý kiến. Cho nên lần ám sát trước đó ở thành Trì Thủy, một thế lực nào đó của vương triều Chu Huỳnh đã chen ngang. Bản thân Lưu Chí Mậu vẫn còn ở Nguyên Anh cảnh, cũng không có dấu hiệu sẽ đột phá, nhưng con giao long bên người Cố Xán kia, đã chen chân vào Nguyên Anh, chiến lực kinh người, ngay cả Lưu Chí Mậu cũng phải kiêng kị, nói không chừng tương lai sẽ hình thành xu thế đuôi to khó vẫn, cuối cùng sẽ là hai người Lưu Cố chia nhau Thư Giản hồ. Tuy nhiên đây chỉ là kết quả khi lão tổ khoanh tay đứng nhìn.”
Ông lão cười hỏi: “Ma đầu tên là Cố Xán kia tự xưng không có địch thủ ở Thư Giản hồ?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận