Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1596 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (7)



Chương 1596 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (7)




Đây chính là chướng ngại vật mà Thôi Đông Sơn đã nhắc tới, mỗi một cái đúng hay là sai đều tồn tại một cách độc lập, giống như Liên Hoa tiểu động thiên của đạo tổ Quan đạo, nhỏ một chút mà nói thì là một lần thị phi đúng sai, lớn một chút mà nói thì chính là một học vấn của mỗi nhà trong bách gia chư tử, mỗi một gương sen nổi trên mặt nước, mặc dù bên dưới lớp bùn dưới hồ nước có vô số những đoạn tơ phức tạp đan xen nối liền nhưng nếu như cả hoa sen và lá sen trên mặt nước rõ ràng như vậy mà cũng nhìn không thấy, vậy làm sao xem được có gì dưới đáy nước.
Cố Xán cười nói: “Trần Bình An, sao ngươi có thể không thay đổi được vậy?”
Trần Bình An suy nghĩ một hồi: “Có thể là do vận may của ta tốt hơn ngươi, ở những khoảnh khắc cực kỳ quan trọng, ta đều gặp người tốt.”
Cố Xán lắc mạnh đầu: “Không phải vậy đâu, ta cũng gặp được huynh mà, lúc ấy ta còn rất nhỏ.”
Cố Xán hít mũi một cái: “Lúc ấy mỗi ngày ta đều sụt sịt hai hàng nước mũi.”
Trần Bình An nhăn nhăn mặt dường như sắp cười rồi.
Cố Xán lại tìm thêm lý do xong thì kéo Tiểu Nê Thu đi.
Đợi sau khi cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ, càng xa, vẻ mặt và tinh thần của Trần Bình An lập tức sụp đổ. Rất lâu sau đó hắn chùi chùi mặt, thì ra hắn không rơi lệ.
Trần Bình An thở phào một hơi rồi trở lại thư phòng, ngồi trước thư án.
Sau đó hắn lại đứng dậy, Trần Bình An lấy thanh tiên kiếm xuống, lấy cả hồ lô dưỡng kiếm xuống, đặt cả lên thư án.
Hắn viết bốn hàng chữ xuống tờ giấu có ghi phân lớn nhỏ.
Tục lệ một phương.
Luật pháp một nước.
Lễ nghi một châu.
Đạo đức thiên hạ.
Sau khi Trần Bình An viết xong, vẻ mặt hắn tiều tụy hẳn. Hắn lấyhồ lô dưỡng kiếm ra, uống một ngụm rượu, lấy lại tinh thần.
Sau đó, ở chỗ tục lệ một phương, hắn lại viết xuống ba chữ, Thư Giản hồ.

...
Cố Xán trở lại phòng của mình, trong đó có ba vị khai khâm nương tử, một người được Phạm Ngạn đưa đến lúc ở thành trì thủy, nàng là người ở Thạch Hào quốc, là con gái nhà quan lại gặp rủi ro, một người là do Cố Xán cướp được sau khi Thanh Hạp đảo tiêu diệt cả cái sư môn trên Tố Lân đảo của người ta, một người là đệ tử ngoại môn của Thục Khốc đảo, chính nàng tự yêu cầu trở thành khai khâm tiểu nương.
Cố Xán ngồi bên cạnh bàn, một tay chống lên quai hàm, bảo ba vị khai khâm tiểu nương xếp thành một hàng, hỏi: “Tiểu gia ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, chỉ cần trả lời sự thật là sẽ có thưởng lớn, nếu dám gạt ta, các ngươi sẽ là món nhắm của tiểu nê thu. Về phần sau khi trả lời sự thật xong có chọc giận ta hay không, ừ, trước đây thì khó nói, nhưng hôm nay thì không. Hôm nay chỉ cần các ngươi nói thật thì ta sẽ vui.”
Ba vị khai khâm tiểu nương nhan sắc khác nhau nhưng đều kiều diễm động lòng người, họ đều có hơi lo sợ, không biết vị tiểu chủ nhân tính cách khó dò này đang muốn làm gì đây.
Cố Xán hỏi: “Các ngươi cảm thấy việc trở thành khai khâm tiểu nương là chuyện tốt hay xấu, tốt thì tốt đến đâu, xấu thì xấu như nào?”
Vị khai khâm tiểu nương đảo Thục Khốc lập tức nói: “Hồi bẩm thiếu gia, đối với nô tỳ mà nói thì đây chính là một chuyện tốt vô cùng, cả Thục Khốc đảo cũng chỉ mình nô tỳ được sống tiếp, hơn nữa lại không cần ngày nào cũng lo lắng hãi hùng, thiếu gia sẽ không tùy ý sỉ nhục, đánh giết bọn ta. Thiếu gia người không biết thôi, bây giờ có vài nữ tu trẻ ở Thư Giản hồ này rất muốn trở thành nha hoàn bên người thiếu gia đó.”
Vị nữ tử trẻ tuổi xuất thân thế gia vọng tộc của Thạch Hào quốc do dự một lúc rồi nói: “Nô tỳ cảm thấy không tốt cũng không xấu, dù gì thì cũng từ đích nữ vọng tộc trở thành nô tỳ, nhưng so với đến thanh lâu làm hoa khôi hoặc là đồ chơi của mấy kẻ mãng phu thô bỉ thì lại tốt hơn rất nhiều.”
Vị khai khâm tiểu nương cuối cùng là đệ tử đích truyền của Tố Lân đảo nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Ta chỉ hận không thể chém thiếu gia thành trăm mảnh!”
Cố Xán không tức giận chút nào, hỏi: “Dù thế nào thì Tố Lân đảo cũng sẽ bị hủy diệt, dám can đảm âm thầm cấu kết với tám đảo còn lại, ý đồ vây công Thanh Hạp đảo bọn ta. Vì sao sư môn các ngươi lại chết, có biết không? Là ngu thì chết. Trong chín hòn đảo lớn lân cận, Tố Lân đảo các ngươi cách Thanh Hạp đảo bọn ta gần nhất, làm việc lại còn hấp tấp như vậy. Tên đại sư huynh kia của ngươi vì sao lại trở thành cung phụng bậc thấp nhất trong Thanh Hạp đảo, ngươi thật sự không biết sao? Ngươi hận một người ngoài như ta làm gì? Chỉ bởi vì Tiểu Nê Thu giết hơi nhiều người thôi à? Ngươi hận thì cũng được đi, nhưng tốt xấu gì cũng phải có đôi chút cảm kích vì ta đã cứu ngươi chứ? Nếu không bây giờ ngươi chính là món đồ chơi dưới người đại sư huynh ngươi. Bây giờ hắn đã dần lộ ra niềm đam mê với chuyện giường chiếu, đâu phải ngươi chưa nghe qua bao giờ.”
Vị khai khâm tiểu nương kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảm kích? Ta hận không thể móc mắt Cố Xán ngươi ra làm đồ nhắm!”
Cố Xán hắc một tiếng: “Trước kia trông ngươi không thuận mắt lắm, bây giờ xem ra là thú vị nhất. Có thưởng, trọng thưởng, trong ba người, ngươi có thể lấy hai phần thưởng.”
Cố Xán phất phất tay: “Lui ra cả đi, tự đi lĩnh thưởng đi.”
Cố Xán nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nê Thu, ngươi cảm thấy ta sai rồi sao?”
Tiểu Nê Thu ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: “Làm gì có, ta cảm thấy cả chủ nhân và Trần Bình An đều không sai, chỉ là Trần Bình An... đúng hơn một chút? Nhưng đây cũng không thể nói là chủ nhân sai mà.”
Cố Xán quay đầu cười nói: “Tiểu Nê Thu, trước kia đầu óc ngươi đâu có khôn ngoan như vậy, hôm nay sao lại thông minh quá ta?”
Tiểu Nê Thu đột nhiên có hơi ỉu xìu buồn bả: “Chủ nhân, xin lỗi nha.”
Cố Xán cười ha ha: “Xin lỗi cái gì chứ, chuyện ngươi sợ Trần Bình An? Vậy ngươi xem ta có sợ Trần Bình An không? Lúc thì chảy nước mũi lúc lại rớt nước mắt, ta còn không thấy xấu hổ ngươi xin lỗi cái quái gì?”
Tiểu Nê Thu gật gù đắc ý, bắt đầu vui vẻ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận