Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 972: Nhân Gian Nhiều Bất Bình (3)

Chương 972: Nhân Gian Nhiều Bất Bình (3)Chương 972: Nhân Gian Nhiều Bất Bình (3)
Chương 972: Nhân Gian Nhiều Bát Bình (3)
Trần Bình An cũng không chủ động tiếp cận nó, mặc nó không xa không gần cùng đi theo mình.
Một lớn một nhỏ cứ vậy đồng hành.
Đi đến rừng già nơi thâm sơn mà đồng tử từng kể, quả nhiên thế núi hiểm trở, lúc Trần Bình An sắp tiến lên khu vực đỉnh núi, bỗng nhiên gặp phải một con tiểu yêu tỉnh giống như đang phát điên, quần áo tả tơi, bước đi tập tễnh, miệng lầm bằm lập đi lập lại một câu: "Tâm địa thế này, làm sao thành Phật? Làm sao thành Phật..."
Tiểu gia hỏa sợ tới mức không để ý gì nữa cả, một đường chạy vội, núp ở bên chân Trần Bình An.
Sau lần đó, tiểu gia hỏa triệt để buông bỏ cảnh giác, hoặc là vui đùa ngay bên người Trần Bình An, hoặc là ngồi xốm trên vai Trần Bình An.
Về sau Trần Bình An mang theo đồng bạn mới không biết nói chuyện này đi tới một quốc gia láng giềng, nơi chiến sự không ngừng, sinh linh đồ thán, dồn ép khiến một đám hào kiệt vào rừng làm giặc, chiếm núi làm vua. dựng lên môt cây đai kỳ.
Trên đường Trần Bình An toàn được nghe về sự tích ba mươi sáu anh hùng hảo hán này, rằng bọn họ hào khí can vân thế nào, võ nghệ cao siêu ra làm sao, nghe cứ như thể ai cũng có sức bạt núi ngăn sông. Trần Bình An tự nhiên không tin hoàn toàn, nhưng cũng nghĩ nếu có cơ hội sẽ tới ngọn núi kia xem xem, gặp anh hùng một lần, dù người ta chưa hẳn nguyện ý cùng ngồi uống rượu với mình, nhưng từ xa xa dính chút hiệp khí cũng tốt.
Kết quả Trần Bình An mộ danh mà đến, lại gặp được một hắc điếm bán bánh bao nhân thịt người, Trần Bình An thấy máy vị thương nhân đồng hành ngất đi nên cũng giả bộ hôn mê, để người ta trói gô đưa đến phía sau cửa hàng, nhét lên một thớt thịt heo mảnh dài, sau đó có tiểu nhị mang dao róc xương ngáp dài đi tới.
Ở một tòa châu thành phụ cận, đao phủ đang sắp hành hình một kẻ cướp, không ngờ bên dưới có hơn mười người đột nhiên lao lên cướp pháp trường, đi đầu là một vị đại hán, trong tay cầm hai lưỡi búa, một đường chém giết thẳng tới, giết rất cao hứng, cười ha hả, bắt luận dân chúng xem náo nhiệt hay quan binh đều bị lưỡi búa chém thành hai nửa.
Có một vị hán tử vóc người thấp lùn làn da ngăm đen chạy tới giáo huấn một phen, lúc này đại hán mới hậm hực dừng tay, cúi đầu rủ tai, không còn nửa điểm sát khí.
Nam nhân làn da ngăm đen đưa mắt nhìn tráng hán, phất phát tay để hắn rời đi, sau đó mới quay mặt nhìn bốn phía, thần sắc tràn đầy mỏi một, nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng và khoái ý.
Vừa rồi một hơi răn dạy tráng hán cầm búa, hắn nói có vẻ hằm hằm giận dữ, thần sắc nghiêm nghị, nhưng lúc này khi nhìn theo bóng lưng đai tướng tâm phúc kia, khóe mắt lại mang ý cười.
Đám người này thành công cứu người trên pháp trường, ở cách đó không xa sớm đã chuẩn bị sẵn ngựa, lập tức giục ngựa chạy như điên, hoả tốc rời khỏi châu thành đang trong cơn hoảng loạn.
Quan binh không dám ra khỏi thành đuổi bắt.
Đợi lúc bọn họ trở mình xuống ngựa, ý khí ngút trời, trong tiếng cười lớn lần lượt tiến vào cửa hàng nhà mình, lại phát hiện trong cửa hàng không còn bóng dáng đôi vợ chồng quen thuộc kia, chỉ có một thiếu niên áo trắng. trên bàn rươu trước người đối phương đặt một thanh trường kiếm.
Kiếm khí âm sâm.
Chẳng qua chỉ một nén nhang, Trần Bình An đã rời khỏi cửa hàng.
Trong cửa hàng sau lưng, có người chết có người sống, tất cả đều là anh hùng hảo hán trong mắt thế nhân, cũng đúng thật hầu như ai ai đều can trường dũng cảm, sắp chết đến nơi vẫn cứ hào khí can mây.
Ngược lại là đám người sống sót, phần lớn đều trầm mặc ít nói, hoặc là bị chút tổn thương liền chủ động thu tay, bọn hắn không khẩu xuất cuồng ngôn, trong ánh mắt cũng không có quá nhiều quyết tâm báo thù rửa hận. Ngược lại có một loại mơ hồ khó hiểu, giống như đang nói... nhân sinh đã như thế, cũng chỉ có thể như thế.
Trần Bình An mặc kệ những thứ này.
Rời khỏi cửa hàng, phát hiện ven đường tuấn mã tụ tập, thoáng suy nghĩ một lát, Trần Bình An từ ven đường dắt lấy một con ngựa cao lớn, xoay người lên ngựa, động tác vô cùng thành thục.
Trước có hơi lảo đảo, sau đó là quất vó tung bay.
Trần Bình An không ngờ rằng lần đi giang hồ này đã đi nửa năm, không phải vì tìm kiếm đường xá tới tòa Quan Đạo Quan quá mức xa xôi, mà Trần Bình An bằng vào chỉ thị "Trường Khí” sau lưng đưa ra, quanh quần trong một tòa thành trì hùng vĩ trọn vẹn ba tháng, song vẫn không có thể tìm tới cái gọi là Quan Đạo Quan, ở tòa kinh thành Nam Uyễn quốc này, Trần Bình An hỏi khắp tiểu thương tôi tớ, giang hồ võ nhân, đầu lĩnh tiêu cục, quan lại nha môn... vân vân, ai nấy cũng đều chưa từng nghe có đạo quán nào như thế, Trần Bình An đọc qua các loại sách sử, huyện chí và giấy bút tư nhân, nhưng cũng không có bất kỳ manh mối, thu hoạch duy nhất đại khái chính là Trần Bình An đã có thể nói lưu loát tiếng Quan Thoại Nam Uyễn quốc.
Cứ như vậy, từ tàn thu tới tuyết đông lắt phát, rồi đến mưa xuân tí tách, đợi mãi đến lập hạ, Trần Bình An có thể xác định, lếi vào Quan Đạo Quan ở ngay trong tòa kinh thành này, nhưng mãi mà vẫn không tìm được cửa.
Dù tâm chí kiên định như Trần Bình An cũng bắt đầu thoáng dao động và bực bội.
Trong thời gian này, Trần Bình An cũng thu được rất nhiều kiến thức cổ quái, hắn thấy một bộ quần áo màu xanh trôi nổi lơ lửng giữa đêm, nó cứ như giai nhân nhảy múa, tay áo phát phơ như nước chảy.
Khi thì trong lúc vô tình khám phá một đạo Chướng Nhãn pháp, chứng kiến bên trong một đoàn tường thành do hài cốt chồng chất mà thành, trên mỗi một khối gạch xanh đều có khắc kinh văn Phật gia.
Thậm chí còn gặp được tăng lữ vốn không dễ nhìn thấy ở Bảo Bình châu, Phật học rất thịnh hành từ triều đình cho tới dân dã Nam Uyên quốc, chùa miếu mọc khắp các nơi như rừng, qua đó Trần Bình An mới biết áo cà sa tăng nhân mặc cũng có nhiều điểm cần chú ý, hay là sự khác biệt giữa sư tụng kinh, sư giảng kinh, sử truyền pháp và sư hộ pháp tăng. Có lần rời khỏi kinh thành, đi ra ngoài hít thở không khí, xa xa theo gót một đám tăng nhân thân mang mật lệnh triều đình, tiền vào một chiến trường chém giết vô cùng thảm liệt, Trần Bình An tận mắt nhìn thấy hơn trăm vị sư tụng kinh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn hoa sen, mấy vị sư tụng kinh cởi giày, đi chân trần, cúi đầu chắp tay trước ngực, lập tức giữa hai chân và bờ môi khép mở sinh ra rất nhiều đóa hoa sen tuyết, tăng nhân nào cũng đều có một chuỗi tràng hạt quán quanh bàn tav nếu lê quỷ dây dưa sẽ bi ánh sáng vàng phát ra từ tràng hạt đánh lui.
Dưới ánh sáng vàng của tràng hạt, tăng nhân bảo tướng trang nghiêm, từng bước sinh ra hoa sen.
Dẫn dắt lấy máy vạn vong hồn oán khí ngút trời, đi theo bọn hắn tiến vào "Quỷ Môn Quan", nơi giáp giới Âm Dương.
Trần Bình An ngồi ở phía xa, học tăng nhân chắp tay trước ngực, cúi đầu không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận