Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 545: Trấn kiếm lâu (3)

Chương 545: Trấn kiếm lâu (3)Chương 545: Trấn kiếm lâu (3)
Chương 545: Trấn kiếm lâu (3)
Trần Bình An nói như vậy là không được, hắn từ nhỏ sinh trưởng ở tầng dưới chót phố phường, đối với lòng người cùng thế đạo, thật ra không phải không hiểu, chỉ là không nói được thành đạo lý như trên sách vở mà thôi, ví dụ như đấu gạo nuôi ân gánh gạo nuôi thù, ví dụ như việc nhỏ nhìn như lông gà vỏ tỏi vụn vặt, lại tiêu ma hiếu tâm thiện tâm nhát. Cho nên hắn tỉ mỉ nói rõ ràng đạo lý nhỏ của hắn cho Nguyễn Tú, ở trấn nhỏ bên này, quang cảnh mỗi nhà mỗi hộ, thật ra không khác gì đồng ruộng, đều có phân lớn nhỏ. Có con cháu có tiền đồ, phát đạt, không thiếu tiền. Có gia đình đột nhiên gặp biến có, gia đình vốn coi như giàu có, có khả năng lập tức suy sụp. Cho nên Trần Bình An hắn chuẩn bị vài thứ nọ, có thể ăn có thể mặc, thực sự nhu cầu cấp bách dùng tiền, thậm chí còn có thể mang mấy thứ đó đổi thành bạc, đưa cho gia đình hơi dư dả, người ta sẽ cao hứng, đưa cho môn hộ khó khăn, người ta sẽ càng quý trọng.
Mặc kệ là dệt hoa trên gám, hay là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đều là chuyện tốt.
Chẳng qua cái này, là Trần Bình An sau khi đọc sách biết chữ, mới hiểu rõ vì sao mình làm như vậy là đúng.
Nguyễn Tú lúc ấy sau khi nghe xong, cười vô cùng vui vẻ, nói trên núi dưới núi không có cái nào giống như vậy. Năm nay danh mục số người được tặng quà, so với lần trước ít hơn một ít, ân tình phân nhiều ít nặng nhẹ, có chút giao tình đời trước lưu lại, nhưng là sơ giao, thật ra chưa nói tới ân tình, Trần Bình An còn không đến mức hào phóng đến mức hàng năm tặng lễ, nhưng mà một ít người cao tuổi, Trần Bình An cho dù chưa đến mức có giao tình gì cùng bọn họ, nhưng vẫn lựa chọn lưu lại ở trên danh mục quà tặng.
Tiền của ai cũng không phải là từ trên trời rơi xuống. Cái này không liên quan tới trong túi của một người có bao nhiêu tiền.
Trần Bình An nghĩ sau này nếu như có cơ hội, sẽ còn muốn xây cầu làm đường.
Nữ đồng váy hồng phán tính toán xong, bắt đầu hỏi đến tình trạng kinh doanh của cửa hàng, Trần Bình An không xen vào cái này, nghĩ nghĩ, đưa danh mục quà tặng cho nàng, bảo nàng không cần quá sốt ruột mua vật phẩm. Nữ đồng váy hồng phán trịnh trọng nhận lấy danh mục quà tặng, cam đoan nhất định làm thỏa đáng cho lão gia. Trần Bình An xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, đi đến bên cạnh tiểu đồng áo xanh ngồi xuống, người nọ lo lo lắng lắng, thở dài thở ngắn, không ngừng lặp lại bốn chữ giang hồ hiểm ác.
Thiếu niên xinh đẹp tên là Thôi Tứ lưng mang bọc hành lý tìm tới cửa hàng, nói là tiên sinh nhà hắn ở nhà không đi được, nên nhờ hắn đến tặng đồ, muốn Trần Bình An đừng xem thường, sau khi nhận thì cát đi. Tiểu đồng áo xanh cũng không muốn gặp thiếu niên này, liếc mắt nhìn Thôi Tứ ra vẻ ông cụ non, tức không chỗ đánh, đột nhiên đứng lên, "liên sinh nhà ngươi cùng lão gia nhà ta, đó là ngang hàng tương giao, ngươi một tiểu thư đồng, phải tôn trọng một chút, cũng không phải lão gia nhà ta được ban ân bằng trời gì, ngươi kiêu ngạo cái gì vậy?”
Thôi Tứ mặt đỏ lên.
Trần Bình An hoà giải nói: "Thôi Tứ, nói một tiếng với tiên sinh nhà ngươi, thứ nọ ta nhận, sẽ luyện tập họa phù cho tốt."
Thôi Tứ cau mày gật gật đầu, quay đầu liếc tiểu đồng áo xanh hừ lạnh một tiếng, xoay người nhanh rời đi.
Tiểu đồng áo xanh đối với bóng lưng thiếu niên, cách cự ly xa, đùa giỡn quyền đắm cước đá một lúc, lúc này mới thoáng hết giận, ngồi trở lại cửa, vẻ mặt u sâu nói: "Lão gia, trấn nhỏ đầm rồng hang hỗ cùng hung cực ác như vậy, người như thế nào có thể sống tới ngày hôm nay vậy? Đổi thành là ta và cô ngốc kia, chỉ sợ sớm đã bị người rút gân lột da.”
Trần Bình An cảm khái nói: "Không biết nữa."
Nữ đồng váy hồng phấn đi vào cửa, lòng còn sợ hãi nói: "Lão gia, tiềêu thư xách thùng nước kia, là ai vậy? Thật đáng sợ, ta cảm thấy không thua kém chút nào với học sinh của lão gia."
Tiểu đồng áo xanh dùng sức lắc đầu nói: "Ngõ Nê Bình ta đánh chết cũng không đi, sẽ là dê vào miệng hổ!"
Trần Bình An chuyển đề tài,"Ta đặt tên cho hòe mộc kiếm, cùng một cây kiếm khác Nguyễn sư phụ đang đúc, là Trừ Ma Hàng Yêu, thấy thế nào?"
Hắn đè thấp tiếng nói,"Khối kiếm phôi nọ, ta cảm thấy 'Mùng Một hoặc là 'Buổi sáng, có vẻ thích hợp."
Hai tiểu tử kia nhìn nhau.
Trần Bình An cười nói: "Ta tự đặt tên như vậy được chứ?”
Tiểu đồng áo xanh khóe miệng run rầy, sau đó gượng ra một khuôn mặt tươi cười, vươn ngón tay cái,"Bản lĩnh đặt tên của lão gia, rất sâu, sâu không lường được, phản phác quy chân, đại tục tức phong nhã, so với người đọc sách còn có học vấn hơn!"
Nữ đồng váy hồng phấn muốn nói lại thôi, nàng sờ sờ ngực, nghĩ nghĩ, vẫn là theo lương tâm mà không nói lời nào, đầu tháng, không thể làm lão gia mát hứng.
Trần Bình An nhìn mắt nữ đồng váy hồng phán, nghỉ hoặc nói: "Chẳng lẽ không phải đặc biệt tốt sao? Như vậy thông qua được chứ?”
Nữ đồng váy hồng phần vội ngậm miệng, không nói lời nào trái lương tâm, nếu mở miệng, nàng không qua được một cửa tâm khảm này.
Tiểu đồng áo xanh tức giận bát bình nói: "Lão gia, được, không tin ánh mắt của ta? Vậy chứng tỏ ánh mắt của người thật sự không được!"
Trần Bình An thử hỏi: "Đặt tên vậy không được sao?”
Tiểu đồng áo xanh ậm ừ một tiếng, rốt cuộc nhịn không được đứng lên, hai tay chống nạnh, dõng dạc nói: "Lão gial Hàng Yêu, Trừ Ma, đạo sĩ lừa gạt nào mà không nhắc tới cái này? 'Buồi sáng' ? Vậy giữa trưa, buổi tối đâu? Mùng Một? Vậy mười mười lăm đâu? ! Lão gia, tất cả cái này đều là máy cái tên nát. Đơn giản là không có khí thế, hơn nữa không mới mẻ độc đáo chút nào cả! Nhìn xem người khác đặt tên kiếm, học sinh kia của lão gia, Kim Tuệ, vừa phù hợp hình tượng, lại không dính thế tục, còn có Bạch Ngư, Mặc Ly của Tào Tuần, nhìn lại của lão gia, hàng yêu trừ ma mùng một buổi sáng, nếu ta là kiếm linh khai khiếu, lập tức sẽ phun ra ngụm máu."
"Tiếp nhận ý kiến."
Trần Bình An cần thận suy nghĩ hồi lâu,"Tên không thay đồi!"
Tiểu đồng áo xanh vỗ trán, tận tình khuyên bảo: "Phía nam Bảo Bình châu chúng ta, có một tòa tiên gia phủ đệ uy danh lan xa, bị khai sơn tổ sư gia lấy cho một cái tên Vô địch thần quyền bang, đã thành trò cười bao nhiêu năm rồi, lão gia, người lấy tên như vậy sẽ là hiệu quả tương tự. Nhưng cũng may lão gia người không giống như một thiên tài kiếm tu, nhắm chừng tương lai tên bội kiếm, căn bản không có máy người nghe tới, cho nên lão gia người thích là tót rồi."
Trần Bình An vừa muốn nói, tiếng lòng run lên, dấu diễm thanh sắc đứng lên,"Các người đợi ở ngõ Ky Long, ta đi nơi khác một chút."
Trần Bình An đi vào hậu viện cửa hàng Dương gia. Sau khi Trần Bình An ngồi xuống, Dương lão nhân chậm rãi nói: "Trước tiên là nói về chút chuyện nhỏ, hai con rắn nhỏ đi theo phía sau mông ngươi, bảo chúng nhanh rời khỏi trấn nhỏ đi Lạc Phách sơn, kế tiếp Nguyễn Cung sẽ mở lò rèn kiếm, thanh thế sẽ rất lớn, tất cả yêu vật quỷ mị tinh quái địa giới quận Long Tuyền, chỉ sợ đều sẽ gặp tai ương, nhẹ thì bị tiếng vang rèn kiếm đánh sắt, đánh tan trăm năm đạo hạnh vát vả tích góp lâu nay, thậm chí sẽ bị đánh về nguyên hình, dứt khoát hồn phi phách tán. Kế tiếp Long Tuyền quận phủ cùng Huyện nha Hòe Hoàng, đều sẽ thông báo toàn bộ yêu vật ghi lại ở trong danh sách, hoặc là tạm thời rời khỏi nơi này, hoặc là đi Văn Võ hai miếu, tị nạn ở trong núi lớn, bởi vì máy chỗ này tàng phong nạp thủy, linh khí dư thừa, có thể giúp đỡ ngăn cản dư âm Nguyễn Cung rèn kiếm. Hai vật nhỏ nhà ngươi, đừng ỷ vào có khối thái bình vô sự bài, thực nghĩ có thể thái bình vô sự."
Bạn cần đăng nhập để bình luận