Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1235: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư

Chương 1235: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu HưChương 1235: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư
Chương 1235: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hướng Nam (8)
Lão tú tài không nói hai lời, lửa giận ngút trời, vừa tới nơi thì nhảy lên, hung hăng vỗ một phát trên đầu kiếm tu kia, còn chưa hết giận, vỗ liên tiếp thêm máy cái nữa,"Ngươi là thứ vô dụng, không bảo vệ được Tiểu Tẻ, được, coi như ngươi có cớ có lý do, cách xa, không biết được tình trạng Ly Châu động thiên, được thôi, hôm nay ngay cả tiểu sư đệ dưới mí mắt cũng không bảo vệ được, bỏ sách không đọc, ngươi luyện kiếm luyện kiếm luyện kiếm, luyện kiếm cái rắm! Có biết Trần Bình An bị ngươi hại hai lần rồi hay không, một lần là tâm cảnh bị ngươi dẫn dắt, một lần là ngươi lỗ mãng đưa tặng yêu đan cảnh giới thứ mười hai, Trần Bình An thiếu chút nữa, cũng chỉ thiếu chút nữa, đã phải gặp trận tai bay vạ gió này! Đỗ Mậu, từng nghe nói không? ! Một tên Phi Thăng cảnh thối tha không biết xấu hồ, ở Lão Long thành chặn Trần Bình An, tiểu sư đệ ngươi hôm nay mới là một võ phu ngũ cảnh! Hắn ta cố tình nhắm vào tiểu sư đệ ngươi! Cái gì vì tông môn tham dự Đại Ly mưu tính, cái gì giúp người ta thăm dò thử lão Thần Quân, đều là nói nhảm! Mục đích chính là muốn giết Trần Bình An!"
Lão tú tài ở trước mặt người ngoài, cho dù là tiêu đạo đồng kia, thậm chí là hai nho sĩ tọa trần màn trời kia, cái gọi là tức giận, vẫn biết nói tới điểm cần thiết là dừng, ít nhất sẽ không nói toạc ra như thé.
Nhưng ở trước mặt kiếm tu này, hắn không hàm súc chút nào nữa.
Mà tên kiếm tu kia cũng đứng bát động, mặc cho lão tú tài vóc dáng thấp bé hơn mình rất nhiều kia nhảy lấy dùng tay đập lên đầu hết phát này đến phát khác.
Lão tú tài vừa đánh vừa mắng: "Ngươi thì hay rồi, phủi mông bỏ chạy lấy người, Tả Hữu ngươi thật sự là tiêu sái nha, Tề Tĩnh Xuân cả đời cũng không tiêu sái như ngươi, tiểu sư đệ này lại càng không tiêu sái như ngươi, không ai tiêu sái bằng Tả Hữu ngươi! Ngươi tiêu sái như vậy, sao ngươi không phi thăng lên trời cút con mẹ ngươi đi? !"
Tả Hữu đứng ngay tại chỗ, không đánh trả, không tranh luận.
Bởi vì Tả Hữu hắn cũng là lần đầu tiên trong đời, nhìn thấy tiên sinh tức giận và thất vọng như vậy.
Cho dù là lần đó tư cầm tù ở Công Đức lâm của học cung, có Tả Hữu hắn làm bạn bên cạnh, tiên sinh vẫn cười ha ha, không cho rằng đó là việc khổ sở một chút nào.
Cho dù là tượng thần văn miếu lần lượt bị người ta chuyển dời sang vị trí khác, chuyển ra ngoài, hay bị đập nát.
Tiên sinh vẫn không để tâm, thật sự không để tâm, chứ không phải ra vẻ không quan tâm.
Hắn biết tiên sinh chưa bao giờ là loại người như vậy.
Tả Hữu sắc mặt bình tĩnh, hỏi: "Tiên sinh, đệ tử nên làm như thế nào?" "Rốt cuộc ngươi đã nhớ ra ngươi là đệ tử của ta rồi? Năm xưa ta đã đối phó tòa trung thổ Ngũ Nhạc thần chỉ kia như thế nào? Hôm nay ngươi vừa đúng lý, vừa có kiếm... Ngươi nói làm cái gì?"
Lão tú tài lại nhảy lên vỗ một phát trên đầu Tả Hữu, chỉ chỉ tận cùng phương bắc của Đồng Diệp Châu, phẫn nộ quát: "Xử con mẹ nó đi!"
Tả Hữu ồ một tiếng.
Đi về hướng nam.
Bên dưới kiếm tu và một thân kiếm khí, biển lớn bị tách ra làm đôi.
Sau khi Đỗ Mậu trung hưng chi tổ Đồng Diệp tông vô duyên vô cớ biến mất, cả tòa Lão Long thành lâm vào sự bình tĩnh quỷ dị ít nhất là ở ngoài mặt.
Sau khi Đỗ Mậu trong nháy mắt "đánh giết" Trịnh Đại Phong vừa đi xuống Đăng Long đài, cùng với người tới từ nơi khác mặc một bộ trường bào xa lạ trắng như tuyết kia, cho dù Đỗ lão thần tiên không còn nữa, dư uy vẫn như biển mây đỉnh đầu không thể nhận ra kia, vẫn quanh quần tràn ngập ở các nơi của Lão Long thành, khiến cho toàn bộ cao tằng năm gia tộc lớn đều không dám há mồm thở dốc. Bởi vì trước đó từng tận mắt thấy thần thông tiên nhân của Đỗ lão tổ, khiến một số tình huống đột phát vốn thuộc loại việc lớn bằng trời cũng bị mạnh mẽ nghiền ép nát vụn, ví dụ như Phù gia âm thầm bày mưu tính kế, cung phụng khách khanh ba tộc Đinh Phương Hầu được phái đi chặn giết đoàn người Trịnh Đại Phong đều chết hết, theo lời một vị tu sĩ Long Môn cảnh đảm nhiệm chức trách thám báo may mắn còn sống kể lại, bốn tùy tùng võ phu của người trẻ tuổi áo trắng, ai cũng sát lực kinh người, hung hãn không sợ chết, thời điểm có thể lấy vết thương đổi tính mang thì không chút do dư. trong đó hai người chết trận, một nữ tử tuyệt sắc am hiểu ngự kiếm, một lão điên thích cào xé người ta, sau đó biển mây hạ xuống từng cột sáng như phi kiếm bản mạng của kiếm tu, khiến tu sĩ vốn có thế vây giết hai tùy tùng còn lại bị mắt mạng ngay lập tức, quá đáng nhất là, nam tử cao lớn dùng đao kia, càm thanh trường kiếm cổ quái nọ, chọc một kiếm ở trên ngực từng thi thế cung phụng.
Sau khi biết được tin dữ, ba dòng họ lớn vội vàng bí mật tụ tập bàn việc, Đỗ Nghiễm nhận được tin tức, nhưng chưa tới góp mặt, vì thế mọi người đồn đoán có phải Phù gia và Đỗ Nghiễm đã bố trí một chiếc bẫy to lớn hay không, dùng Trịnh Đại Phong làm thủ thuật che mắt dẫn dụ, dụ rắn rời hang, muốn lấy phương thức "danh chính ngôn thuận" nhất lại tiêu hao ít nhất, để giết tu sĩ cung phụng ba đại gia tộc bọn họ dùng để áp đáy hòm?
Bằng không vì sao Phù Huề thân là gia chủ cùng thành chủ, nhân vật cờ xí của cả tòa Lão Long thành, tại thời điểm đích nữ Vân Lâm Khương thị hạ giá không bao lâu, cũng nỡ không cần chút thể diện nào cả, nói chỉ có thể một người còn sống rời khỏi Đăng Long đài lừng lẫy tử chiến, kết quả Phù Huèề gãi ngứa được vài cái thì xin nhận thua với Trịnh Đại Phong nhận thua, giao cho Đỗ lão thần tiên đối phó Trịnh Đại Phong, thế này không phải sớm có dự mưu thì là cái gì2 Xem ra bọn họ đã khinh thường dã tâm của Phù gia, quyết tâm ngay cả chút cơm thừa canh cặn đó cũng không cho ba dòng họ lớn kia ăn?
Ngay lập tức có người đập bàn trừng mắt, tuyên bố Phù gia ác độc như thế, cũng đừng trách bọn họ bình sứt thì không sợ mẻ, đến cuối cùng xem Lão Long thành còn có thể còn lại nửa tòa thành hay không. Quần chúng kích động phẫn nộ, tuyên bố muốn ngọc đá cùng vỡ, phần nhiều là những kẻ ngoài mạnh trong yếu.
Ngược lại những ai trầm ngâm không nói, lại là quyền quý Lão Long thành thật sự có tiếng nói.
Nội tình thật sự của Lão Long thành, chưa bao giờ ở trên nắm tay và pháp bảo, mà là ở trên từng bộ sổ sách.
Đột nhiên có quản sự bằm báo thiếu thành chủ Phù Nam Hoa tới.
Phù Nam Hoa dẫn theo mấy tùy tùng, nhưng lại một mình đi vào đại sảnh nghị sự, sau khi ngồi xuống, còn chưa ngồi nóng đít, trà cũng chưa uống ngụm nào, chỉ cười nói mấy câu rồi đứng dậy cáo từ.
Mọi người trong phòng bắt đầu cân nhắc lợi hại, người ngồi nơi này đều là cao thủ gảy bàn tính tính toán lợi hại thiệt hơn.
Phù Nam Hoa nói đơn giản rõ ràng những điểm trọng yếu, không đề cập tới thân gia Vân Lâm Khương thị Đồng Diệp tông cũng đã kết minh với Phù gia, sáu chiếc thuyền vượt châu đi hướng Đảo Huyền sơn của Lão Long thành, bốn chiếc ngoài khống chế của Phù gia, Phù gia đòi hết. Ba gia tộc đang ngồi về sau hàng năm ba thành lợi nhuận, phải cống nạp cho Phù gia, làm "tiền thuê nhà" tiếp tục ở lại Lão Long thành, đương nhiên, kế tiếp Phù gia sẽ mượn dùng các thế lực, quy mô hướng bắc, vương triều thế tục, động phủ tiên gia dưới núi, môn phái giang hồ dưới núi, đều sẽ bị thế lực Phù gia bao quát, chèn ép, xa lánh, diệt trừ toàn bộ thế lực thương gia ở ngoài Lão Long thành, ở trong đó, ba gia tộc lớn Đinh Phương Hầu có thể kiếm được bao nhiêu vàng bạc, sẽ kiếm bộn tài nguyên hơn xa ngày xưa, hay là không gượng dậy nỗi, vì trả chút tiền thuê kia mà dẫn tới vân chuyển mát linh. cho nên bi đuổi khỏi Lão Long thành, thì dưới tiền đề lớn là các vị đang ngồi nơi đây phải chân thành hợp tác, ngoài ra còn phải dựa vào bản lãnh của mình. Về phần công việc cụ thể, nếu các vị hôm nay cảm thấy phương hướng lớn không có vấn đề, lần sau có thê ngồi xuống bàn thêm chỉ tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận