Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1090: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu

Chương 1090: Nhân Gian Đường Hẹp Chén RượuChương 1090: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu
Chương 1090: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu Rộng (3)
Chỉ là không biết vì sao, thân thể phụ nhân căng thẳng. Mở quán trọ nhiều năm như vậy, trên giang hồ tam giáo cửu lưu cũng từng gặp, dù là luyện khí sĩ thần tiên trên núi cũng gặp không ít, nhưng khi nàng cùng tùy tùng trẻ tuổi kia đối diện, thế mà có chút sợ hãi, giống như phàm phu tục tử đụng phải tà vật, đêm tối ngộ quỷ, từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực.
VỊ khách áo sam xanh đột nhiên giữ chặt phụ nhân, cao giọng cười nói: "Cửu Nương hôm nay thân thể không khoẻ, để ta tiên sinh phòng thu chỉ này tới rót rượu cho các khách quý, được không?”
Tùy tùng trẻ tuổi kia như là nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời này, nhìn xung quanh,"Các huynh đệ, các ngươi nói có được không?”
AI cũng nói không được.
Tùy tùng trẻ tuổi lúc này mới nhìn về phía thư sinh áo sam xanh, "Không được, làm sao bây giờ? Bằng không vẫn là để bà chủ đích thân rót rượu? Rót rượu mà thôi, lại không cần Cửu Nương của ngươi theo chúng ta đi phục viên quân trấn. đúng không?”
Hoạn quan mặc mãng y đỏ thẫm ngoảnh mặt làm ngơ.
Lão tiên sư đầu đội mũ cao thì mỉm cười.
Thiếu nữ Diêu Lĩnh Chi mở cửa, sắc mặt xanh mét nói: "Không được!”
Tùy tùng trẻ tuổi đứng lên, tỏ ra có chút hạc trong bày gà.
Hắn ngắng đầu, cười hỏi: "Vì sao?"
Thiếu nữ chỉ là đối diện với người này, trong lòng liền có chút lo sợ, theo bản năng đè chuôi đao, nói không lựa lời: "Nơi này là địa bàn của Diêu gia!" Diêu Lĩnh Chi không biết, ở khoảnh khắc nàng cầm chuôi đao, toàn bộ tùy tùng đang ngồi lầu một liền đều sinh ra sát ý.
Tên võ tướng giáp bạc ngồi ở bên cạnh hoạn quan áo mãng bào cùng tiên sư mũ cao càng đằng đằng sát khí.
Tùy tùng trẻ tuổi luôn duỗi cổ nhìn về phía lầu hai, lại giống như mang tất cả động tĩnh nơi lầu một nhìn ở trong mắt, vươn một tay, nhẹ nhàng ép xuống, ý bảo mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó mỉm cười nói "Nhưng toàn bộ vương triều Đại Tuyền, đều là địa bàn nhà ta. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Diêu gia các ngươi muốn tạo phản?"
Phụ nhân xách vò rượu, đi ra khỏi quầy, trước tiên hướng thiếu nữ trầm giọng nói: "Lĩnh Chỉ, lui về phòng đi!"
Sau đó nhún đầu gối chào tùy tùng trẻ tuổi kia,"Cửu Nương ở đây rót rượu cho công tử."
Tùy tùng trẻ tuổi nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm khuôn mặt phụ nhân, chỉ chỉ thiếu nữ lầu hai bên kia,"Mẹ con các ngươi cùng lên đi, như thế nào?”
Sắc mặt phụ nhân trắng bệch.
Lầu hai có phòng mở ra, một người trẻ tuổi áo bào trắng đi ra,"Ta cảm thấy không ra làm sao cả."
Tùy tùng trẻ tuổi quay đầu, nhìn về phía người nọ, ánh mắt nghiền ngẫm nói: "Ò? Ngươi tính là cái quái gì?”
Lần này là lầu một có người giúp đỡ Trần Bình An trả lời Còn ngươi thì tính là cái quái gì?”
Là thư sinh nghèo họ Chung nọ.
Tùy tùng trẻ tuổi ca thán một tiếng,"Được đấy, đêm nay kẻ nào cũng đối đầu với ta, khách nhân quán trọ không muốn đuổi đi, không muốn bà chủ rót rượu, thiếu nữ Diêu gia ăn nói ngông cuồng, người nơi khác tới mặc áo bào trắng liền cho rằng mình là kiếm tiên, người đọc sách mặc áo sam xanh thì cảm thấy mình là thánh hiền nho gia...”
Hắn đột nhiên nhìn về phía phụ nhân, lại nhìn thiếu nữ trên lầu, cười nói: "Không sao, hai ngươi đêm nay, có thể thử cứu Diêu gia một chút. Nếu ta tâm tình tốt, nói không chừng có thể giúp đỡ kéo Diêu gia ra khỏi hố lửa."
Phụ nhân hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm, quay đầu nói với thư sinh sa sút kia: "Chung Khôi, việc này không quan hệ với ngươi, ta cũng biết ngươi biết một chút bản lãnh, cho nên kế tiếp ngươi có thể đi thì đi, đừng để ý tới chúng ta."
Sau đó nàng ngắng đầu nhìn về phía Trần Bình An, đang muốn nói chuyện.
Trần Bình An cười hỏi: "Bà chủ, lúc trước có câu nói như thế nào nhỉ?"
Phụ nhân có chút nghi hoặc, trong lúc nhất thời im lặng không nói.
Trần Bình An lắm bẩm: "Nhân gian đường hẹp chén rượu rộng."
Đường hẹp, cho nên sẽ gặp được người Diêu gia có liên quan với cái lá hòe kia.
Đường hep. cho nên cũng sẽ gặp được những kẻ này, hận chỉ mong người khác đều phải chết.
Nhưng không sao, rượu mơ nơi này uống rất ngon.
Trần Bình An thấp giọng nói: "Hôm nay cần phiền bốn vị rồi."
Trước mắt bao người, gian phòng phía sau người trẻ tuổi áo trắng nơi lầu hai này có bốn người đi ra.
Khai quốc hoàng đế Nam Uyên quốc dẫn đầu đi ra, cau mày nói: "Không cần khách khí.”
Võ điên Chu Liễm theo sau khom lưng ởi ra, đứng ở một bên khác của Trần Bình An, hai tay để sau lưng, cười ha ha nói: "Thiếu gia lời này là dư thừa rồi."
Một vị nữ tử tuyệt sắc lưng đeo trường kiếm "Si Tâm", đứng ở bên cạnh Ngụy Tiện, chính là nữ tử kiếm tiên Tùy Hữu Biên của Ngẫu Hoa phúc địa, dung nhan lạnh lùng nói: "Cảm ơn công tử cho mượn kiếm."
Cuối cùng là ma giáo khai sơn chi tổ dáng người khôi ngô, Lô Bạch Tượng, hai tay chống đao đứng ở bên cạnh Chu Liễm, mỉm cười nói: "Chủ công, đao này không tồi, Đình Tuyết, tên cũng hay."
Cuối cùng của cuối cùng. môt thanh âm dịu dàng yếu ớt vang lên,“Cha, con thì sao?”
Trần Bình An có chút bát đắc dĩ, nói: "Về phòng đọc sách!"
Tiểu cô nương gầy gò vâng một tiếng, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, lớn giọng đọc sách, các đạo lý thánh hiền trên sách bị nó đọc vang trời.
Thư sinh ở lầu một nghe tiếng đọc sách ở lầu hai.
Lầu hai trừ tiếng đọc sách, còn có Trần Bình An, Ngụy Tiện, Chu Liễm, Tùy Hữu Biên, Lô Bạch Tượng.
Một quán trọ nho nhỏ ở biên thuỳ, tối nay ngư long hỗn tạp.
Sau khi năm người kia ổi ra khỏi phòng, Thiếu nữ Diêu Lĩnh Chi hít thở cũng trở nên nặng nề.
Điều này làm nàng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Đối mặt vị tùy tùng trẻ tuổi đáng sợ kia, phần nhiều là một loại trực giác lộn xộn rất nhiều cảm xúc phức tạp, thiếu nữ nhu nhược đối mặt nam nhân lòng dạ khó lường, kẻ hạ vị kính sợ quyền thế vô hình, còn có hạng người bản tính thuần thiện, trời sinh sẽ tránh xa hạng quỷ quyệt.
Nhưng sự hít thở không thông khi Diêu Lĩnh Chi nhìn về phía năm người kia cùng tầng lầu, rất trưc quan. Cùng ở một rừng núi, thỏ hươu gặp hỗ buồn. Cùng một dòng sông suối, cá tôm ngộ giao long.
Diêu Lĩnh Chi đảm nhiệm thám báo biên quân đã hơn ba năm, từng có hai lần chiến đấu sống chết mạng ngàn cân treo sợi tóc, Diêu Lĩnh Chị chưa có bát cứ một lần nào có ý lui nhường, theo lý mà nói, không nên có cảm giác này mới đúng.
Nàng là thiên tài võ học xuất sắc nhất Diêu gia một thế hệ này, mới mười bốn tuổi, đã chen thân tứ cảnh, hơn nữa có hi vọng phá vỡ bình cảnh, bắt luận là mười lăm tuổi võ phu ngũ cảnh, cho dù là mười bảy tuổi ngũ cảnh, đều xứng đáng với hai chữ "thiên tài”. Phóng mắt nhìn vương triều Đại Tuyền, bát luận là quân ngũ hay giang hồ, Diêu Lĩnh Chi đều là ngọc thô hạng nhất, tạo hình thêm chút, nữa sẽ có thể tỏa sáng rạng rỡ, không có ai hoài nghỉ nàng tương lai có thể thuận lợi chen thân Ngự Phong cảnh, trở thành võ đạo tông sư hùng trần một phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận