Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1669 - Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (6)



Chương 1669 - Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (6)




Ngày hôm nay, Tằng Dịch loạng choạng mở cửa nhà, mặt mày đầy máu.
Trần Bình An đã đứng ở ngoài cửa, dìu y ngồi vào bàn, lấy ra một bình đan dược có phẩm cấp không cao, là đan dược bình thường lấy từ mật khố của đảo Thanh Hạp, trị giá một đồng Tiểu Thử. Bình thường đều là tu sĩ Động Phủ cảnh, Quan Hải cảnh mua số lượng lớn từ mật khố, đối với tu sĩ luyện khí tam cảnh như Tằng Dịch thì dư dả để xài. Đan dược cao cấp quá dồi dào linh khí, tu sĩ luyện khí hạ ngũ cảnh căn bản không thể giữ lại được, cũng không có bản lĩnh tôi luyện chuyển hoá thành để tích trữ trong khí phủ.
Sau khi Tằng Dịch uống thuốc xong, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy áy náy đến mức suýt khóc: “Trần tiên sinh, thật xin lỗi, do ta quá nóng vội.”
Trần Bình An xua tay, giải thích với thiếu niên: “Chuyện không có tệ như vậy đâu. Thật ra hôm nay cũng không phải cậu nóng vội, mà là một trong những cửa ải cậu buộc phải nghiến răng vượt qua, chỉ là cậu không thành công mà thôi. Cho nên mấy viên thuốc này ta sẽ không ghi sổ. Cậu phải phân biệt rõ ràng hai khái niệm tham công mạo tiến (Ham muốn công danh lợi lộc mà không nhìn xem mình có thực lực đó hay không, chỉ biết mù quáng tiến về phía trước) với sợ khó mà lùi, cùng với đạo tâm ‘vững tâm’ mà cậu nên kiếm tìm. Cậu phải suy nghĩ thật rõ ràng trong quá trình tu hành tiếp theo. Nếu không trên con đường tu hành sau này, khi cậu gặp phải trở ngại thì sẽ thụt lùi theo bản năng, co ro rúm ró. Điều này sẽ chỉ cản trở bước tiến lên đại đạo của cậu.”
Tằng Dịch lau mặt, cười nói: “Ta nhớ kỹ rồi!”
Trần Bình An nói: “Nhớ kỹ rồi cũng phải nhớ thêm, nếu không nó sẽ không bao giờ trở thành bậc thang để cậu đi lên đại đạo. Nếu cậu đã thừa nhận rằng mình khá đần độn, vậy thì càng phải nhớ nhiều hon nữa. Người thông minh không có vì cậu đần độn mà dừng bước đâu. Cậu phải tốn nhiều công sức, chịu khổ nhiều.”
Tằng Dịch gật đầu.
Đạo lý này rất đơn giản, y vẫn nghe hiểu được.
Trần Bình An tháo hồ lô dưỡng kiếm ra nhấp một ngụm rượu, do dự một chút: “Chỉ khi cậu tận dụng hết mọi khả năng và nỗ lực hết sức mới có chút tư cách oán trời trách đất.”
Nếu là trước đây, Trần Bình An nhất định sẽ nói rằng không được oán trời trách đất.
Nhưng vào lúc này, Trần Bình An sẽ không nói những lời như vậy nữa.
Trần Bình An yêu cầu Tằng Dịch tự vận khí công để chữa thương và tiêu hóa linh khí của đan dược.
Trần Bình An vừa đứng lên, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Tằng Dịch nhìn theo tầm mắt của Trần Bình An, thấy khung cảnh hồ nước ngoài cửa sổ vắng lặng, không có gì khác thường.
Trần Bình An cau mày nói: “Đừng phân tâm.”
Tằng Dịch ngay lập tức bế khí ngưng thần.
Trần Bình An đứng dậy đóng cửa giúp y, do dự một lát rồi cũng không có ra bến phà ngắm cảnh giải sầu.
Thay vào đó hắn trở về nhà của mình.
Lấy Diêm Vương Điện ra khỏi rương trúc và ném những đồng tiền Tuyết Hoa vào.
Sở dĩ tiền thần tiên có thể trở thành tiền của thần tiên chính là nhờ linh khí tinh khiết, không phân biệt âm dương.
Tu sĩ có thể sử dụng, ma quỷ cũng vậy.
Đạo vốn công bằng.
Bốn mùa luân chuyển, sinh lão bệnh tử, âm dương cách biệt, thời gian trôi đi.
Trần Bình An ngồi vào án thư, lật dở một bộ “sổ sách”, bên trong toàn là bản thảo ghi chép lại.
Hắn lấy ra một viên đan dược được cất giấu trong Thuỷ điện của đảo Châu Thoa, nhẹ nhàng nuốt xuống, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi linh khí chậm rãi chảy vào thuỷ phủ của mình thì có dư ra một chút. Trần Bình An mở mắt ra, đọc qua một lần những cái tên và quê quán, thành tựu cuộc đời của bọn họ ở trang đầu tiên cuốn sổ. Trang này ghi tổng cộng có chín người.
Trần Bình An hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu thầm niệm pháp quyết trong lòng, hai ngón tay khép lại kết Kiếm quyết rồi chỉ vào toà Diêm Vương Điện trên bàn. Lấy sắc lệnh Quỷ đạo triệu hồi chín vị âm linh quỷ vật khiếm khuyết hồn phách ra.
Trong nhà đã sớm dán bùa và bày bố trận pháp, tạo thành một khu vực âm u thích hợp cho ma quỷ quay trở lại dương gian trú ngụ.
Ba lá bùa đó lần lượt là “Vân Thủy trấn trạch phù” trong “Đan Thư Chân Tích”. Trung tâm lá bùa có tên huý của Kim Thư Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh.
Còn “Bách Hòe Phù”, nếu như khí trong trạch phủ giống khói hình quỷ, có thể trừ tà hoặc triệu hồi, tất cả đều tùy thuộc vào tâm ý của người dán bùa.
Cuối cùng là một lá bùa do tu sĩ Âm Dương gia ban tặng truyền thụ cho, tên là “Đào Mộc Vi Đinh Phù”. Nó trời sinh đã khắc chế bản tính hung ác của của yêu ma quỷ quái, đồng thời cố gắng khôi phục lại thần chí minh mẫn của chúng.
Còn trận pháp là để cung cấp “nơi dừng chân” cho những ma quỷ yếu đuối trong dương gian, cái này hắn học được từ địa tiên Du Cối ở đảo Nguyệt Câu. Vì chuyện này, Trần Bình An đã nhờ người giúp di chuyển một tảng đá vôi to lớn từ đáy hồ Thư Giản lên bờ rồi cắt thành từng phiến, sau đó khắc chữ rồi làm gạch lát làm sàn. Ngoài ra, bên dưới lòng đất xung quanh phiến đá vôi còn chôn “Bổn mệnh phúc đức phương thổ” được mua từ hòn đảo khác và phó thác cho tu sĩ đảo Thanh Hạp, chôn lần lượt ở bốn hướng.
Mỗi lần Trần Bình An nói ra tên và quê quán của mình là sẽ xuất hiện một con quỷ bước ra từ Diêm Vương Điện, đứng ở trên phiến đá vôi chiếm giữ một phần của gian nhà.
Chín con quỷ này đều đến từ hai toà phủ đệ của đảo chủ Thanh Hạp năm đó và đại sư huynh Cố Xán, vừa có tiểu nương phong trần, cũng có tạp dịch trong phủ.
Trước kia, Trần Bình An được làm chủ nhân tạm thời của Diêm Vương Điện thông qua bí pháp quỷ tu, đồng thời cũng thông báo cho tất cả các yêu ma quỷ quái trong mỗi phòng của lầu các, rằng hắn là ai và có quan hệ gì với Cố Xán. Tại sao lại muốn làm điều này ở đảo Thanh Hạp này và tương lai sẽ làm như thế nào.
Tại thời điểm này xuất hiện chín con quỷ bị chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết còn phải chịu giày vò.



Bạn cần đăng nhập để bình luận