Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1017: Đại Chiến Mới (2)

Chương 1017: Đại Chiến Mới (2)Chương 1017: Đại Chiến Mới (2)
Chương 1017: Đại Chiến Mới (2)
Liên quan tới thân thế bối cảnh Phàn Hoàn Nhĩ, trước nay luôn bị che trong mây mù, dù là người được cô và Kính Tâm trai nâng đỡ như Ngụy Diễn cũng như lọt vào trong sương mù, chỉ biết Phàn Hoàn Nhĩ là kiệt xuất trong thế hệ này của Kính Tâm Trai, mấy năm nay luôn độc lai độc vãng hành tấu giang hồ. Nhưng Kính Tâm Trai là bàng nhiên đại vật, điểm này không thể nghi ngờ, không chỉ trên điều đình Nam Uyễn quốc có quân cờ của Kính Tâm trai, mà thiên hạ bốn nước, trên dưới triều dã đều có thân ảnh nữ tử Kính Tâm trai như ân như hiện.
Không nói thảo nguyên tái ngoại man di, Nam Uyễn quốc tính là địa bàn quốc sư Chủng Thu, Tùng Lai quốc thì có thần tiên Du Chân Ý tọa trấn, Bắc Tấn có Điều Khám phong Lục Phảng, đồng thời cũng có Kính Tâm trai Đồng Thanh Thanh. Nhưng Đồng Thanh Thanh hầu như không máy khi lộ diện, hình như còn xa rời nhân gian hơn cả Lục Phảng. Lời đồn thổi giang hồ liên quan tới Đồng Thanh Thanh thì có rất nhiều, một cái sọt đều chứa không hết, có người nói lúc tuổi trẻ nàng là hồng nhan tri kỷ với Đinh Anh, vì yêu sinh hận, từ đấy mỗi người mỗi ngã. Có người khẳng định chắc như đỉnh đóng cột, nói Đồng Thanh Thanh thật ra là đệ tử đích truyền của kẻ điên Chu Liễm, từng là công chúa điện hạ Bắc Tắn, còn có người nói Đồng Thanh Thanh vốn là một nam tử đẹp như thiên tiên, tu thuật pháp tiên gia mới biến thành không nam không nữ, nhưng đã phản phác quy chân, dung nhan mãi không già.
Lần này tùy theo lão thần tiên Du Chân Ý xuất quan, lấy dung mạo trẻ con không thể tưởng tượng xuất hiện, người có tâm liền bắt đầu phỏng đoán Đồng Thanh Thanh phải chăng cũng đã phản lão hoàn đồng, không còn là tuyệt sắc thế gian nữa.
Đối với những lời này, Ngụy Diễn đều không tin tưởng.
Phàn Hoàn Nhĩ quay đầu sang, cười giải thích nói: "Ta từng là con gái một gia đình nghèo ở Tùng Lai quốc, được một vị sư tỷ vân du giang hồ trong môn nhìn trúng căn cốt, tỷ ấy thay sư phụ thu đồ đệ, mang ta tới Kính Tâm trai, khi đó ta mới sáu tuổi, cái gì cũng không hiểu, vái ba vái với bức vẽ sư phụ trong một tòa đình, xem như hoàn thành nghi thức bái sư. Trong môn cất giữ rất nhiều bí tịch bảo điển Trích Tiên Nhân di lưu, Bạch Viên Bối Kiếm Thuật của ta chính là một trong số đó, nó không được tính là võ học Kính Tâm trai."
Phàn Hoàn Nhĩ cười khổ nói: "Đại khái ta mới là người muốn gặp được Đồng Thanh Thanh nhất trong giang hồ này."
Nói tới đây, Phàn Hoàn Nhĩ cười, hai tay hợp mười cúi đầu bồi tội nói: "Gọi thẳng tục danh sư phụ, chớ trách chớ trách.”
Ngụy Diễn bị động tác trẻ con này của Phàn tiên tử chọc vui, tự nhiên mà vậy liền nhớ tới chuyện đêm đó khi đi trên cầu, cô vươn tay vỗ đánh đầu sư tử đá. So với Phàn tiên tử Kính Tâm trai, Ngụy Diễn càng thích Phàn Hoàn Nhĩ trong bộ dạng thế này.
Vừa lúc đó trên bậc thang bên dưới xuất hiện một vị điệp báo phủ thái tử, Ngụy Diễn hạ xuống, khoảnh khắc sau liền trở lại nóc nhà, thần sắc ngưng trọng nói: "Kính Ngưỡng lâu lại bắt đầu giở trò, bảng xếp hạng vừa ra lò đã truyền khắp bên ngoài, lúc này e rằng trọn cả kinh thành đều biết được thiên hạ thập nhân mới nhất là những ai.”
Nói tới đây, Ngụy Diễn thần sắc cổ quái, lần lượt đọc tên mười người: “Thái Thượng giáo chủ Ma giáo Đinh Anh, chưởng môn Hồ Sơn Phái Du Chân Ý, Xuân Triều cung Chu Phì, Trần Bình An, quốc sư Nam Uyễn quốc Chủng Thu, Ma Đao Nhân Lưu tông, Tí Thánh Trình Nguyên Sơn, Kim Cương Thiền tự Vân Nê hòa thượng, Long Vũ đại tướng quân Bắc Tấn Đường Thiết Ý, Du Hiệp Nhi Phùng Thanh Bạch."
Ba người sau cùng, lại thêm cái tên Trần Bình An, đây là bốn người trước nay chưa từng lên bảng, toàn là khuôn mặt mới.
Phàn Hoàn Nhĩ kinh ngạc hỏi: "Sư phụ ta đâu, Lục Phảng đâu?"
Nguy Diễn im lăng không đáp. Hắn làm sao biết được đáp án.
Chủng Thu đứng dậy từ trong phế khu, rung nhẹ thanh sam, phủi rớt toàn bộ bụi đất trên người.
Đồng thời với đó, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ và Ma giáo Nha Nhi đang “hóng mát" dưới chân tường chợt cảm thấy gió lạnh phát mặt, sau đó quang tuyến mờ lại, đợi lúc hồi thần nhìn kỹ, Chu Sĩ mới như trút được gánh nặng, Nha Nhi thì tâm tình phức tạp, vừa sợ mình bị vị khách không mời này nhìn trúng, quỷ mê tâm hồn, trở thành một trong đám oanh oanh vến vến của Xuân Triều cung, vừa cũng thở phào một hơi, ít nhất tạm thời tính mạng vô ưu.
Chu Phì hiện thân, đám mỹ nhân Xuân Triều cung người người đều có thực lực cao thủ nhị lưu giang hồ cũng dồn dập hạ xuống nơi không xa, như thiên nữ tán hoa.
Chu Phì nhìn bộ dạng thê thảm của con trai, lắc đầu nói: "Với chút trình độ như này, dù mang ngươi về nhà, ngươi biết lấy gì ra đi tranh với Khương Bắc Hải. Ngươi a, tốt nhất vẫn nên ở lại chỗ này ngoan ngoãn nghỉ ngơi sáu mươi năm, bằng không đi ra là tìm cái chết, không phải bị Khương Bắc Hải đùa chết thì cũng là ta bị ngươi tức mà đánh chết. Sáu mươi năm sau, bước vào danh sách ba người đứng đầu tòa Ngẫu Hoa phúc địa này, ta sẽ đến mang ngươi đi, nếu còn không được, vậy ngươi cứ chết già ở đây đi."
Chu Sĩ kinh ngạc, lại không thấy mất mát gì nhiều, chậm chạp không nói.
Chu Phì nghiêng mắt liếc nhìn Nha Nhi bên người con trai, cười khẩy nói: "Ngươi đang suy nghĩ không ra đi cũng không tệ, có thể cùng nữ tử trong lòng có đôi có cặp?”
Chu Sĩ bị nói trúng tim đen không khỏi đỏ măi. Chu Phì vươn tay trảo ra giữa hư không, Nha Nhi lập tức bị bàn tay vô hình kéo lên, Chu Phì lại tiện tay vung tay áo, bên người phù hiện ra một chiếc váy màu xanh, tự động khoác lên người Nha Nhi, sau khi váy áo cổ quái phủ lên trên người, vết thương trên mình Nha Nhi khỏi hẳn với tốc độ thấy được bằng mắt thường, máu: tươi chảy ngược về trong cơ thể, một thân khí cơ từ hồng thủy vỡ đê biến thành dòng chảy bình ổn.
Chu Phì khom lưng nói với Chu Sĩ. "Ngươi lưu lại, nhưng nữ tử trong lòng ngươi thì phải rời đi. Ta chờ ngươi sáu mươi năm, nếu ngươi hoàn thành ước định, có tư cách theo ta tới Đòng Diệp châu Ngọc Khuê tông, ngày đó ngươi có thể nghênh thú tiểu nương tử này, nếu thất bại, lần sau gặp mặt ở Xuân Triều cung, ngươi có thể tận mắt thấy nàng mặc váy cưới, sau đó kêu cô một tiếng mẫu thân."
Chu Sĩ vội vã đứng dậy, chém đinh chặt sắt nói: "Được!"
Chu Phì nở nụ cười xán lạn, sờ sờ đầu Chu Sĩ: "Con trai ngoan."
Nữ tử bị quyết định vận mệnh chỉ trong một cái búng tay, cả người như rớt hầm băng. Phùng Thanh Bạch đứng cách khá xa, căn bản không dám trêu chọc Chu Phì.
Mỗi khi nói xong một đoạn, Phùng Thanh Bạch lại lặng lễ dịch bước cách Chu Phì càng lúc càng xa.
Trích Tiên Nhân "thuyền nhẹ đi xuống vạn tầng núi", tu sĩ mưu đồ càng lớn, vứt bỏ lại càng nhiều, khai khiếu thanh tỉnh lại càng muộn, tỷ như Lục Phảng, bởi vì hắn ở Đồng Diệp châu đã là Nguyên Anh Địa Tiên, lại còn là một tên kiếm tu, cho nên khẳng định là vì phá tâm ma, đập tâm quan mà tới.
Dù vậy, Lục Phảng từng bước từ đứa trẻ lờ mờ vô tri. bái sư học nghệ cùng một vị cao thủ nhị lưu, tự ngộ kiếm thuật, cuối cùng có thể trở thành kiếm tiên Điều Khám phong, một trong tứ đại tông sư dưới sự trói buộc của quy củ Ngẫu Hoa phúc địa, nơi linh khí mỏng manh như chốn lao tù. Đây chính là chỗ cường đại của Lục Phảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận