Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1777 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (2)



Chương 1777 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (2)




Nhưng Mã Đốc Nghi lại đảo mắt, nói ánh mắt ông lão khiến người ta rất khó chịu, lão hay nheo lại khi nhìn hồ lô dưỡng kiếm trên eo nàng ta, cũng thỉnh thoảng nhìn vào eo nàng.
Trần Bình An không nói nhiều về chuyện này.
Sông Xuân Hoa là con sông lớn nhất của Mai Dụ quốc, Mai Dụ quốc luôn tôn thờ thủy thần, với tư cách là chính thần đứng đầu của các con sông, Thủy thần sông Xuân Hoa chắc chắn không hề đơn giản.
Trên thực tế, Trần Bình An đã gặp không ít sơn thủy thần linh rồi, sớm nhất là Ngụy Bách của Kỳ Đôn sơn, năm đó còn gặp một nữ quỷ áo cưới được xem là một nửa sơn thủy thần linh, sau đó là vị võ tướng thủy thần sông Tú Hoa xuất hiện bên cạnh phụ thân của Cố Xán, bên phía Đồng Diệp châu lại xuất hiện thủy thần nương nương của Mai giang, trên đường về phía bắc của vương triều Đại Tuyền, gặp phải một cặp thần linh đối địch với nhau đang tranh giành, đánh nhau đến mức làm rung chuyển núi sông. Tất nhiên, còn có người ở trong phủ Tử Dương của Hoàng Đình quốc, còn gặp phải thủy thần nương nương của sông Bạch Hạc, khiến Trần Bình An cảm thấy đau đầu.
Chỉ là không biết mối quan hệ giữa thiểu đồng áo xanh và người bằng hữu giang hồ của hắn ta, thủy thần Ngự giang ở bên phía Lạc Phách sơn là như thế nào.
Trong phi kiếm truyền tin của Ngụy Bách và Chu Liễm gửi tới đảo Thanh Hạp, trong thư ít nhiều cũng đề cập tới chuyện này, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nói rằng vị thủy thần Ngự giang của Hoàng Đình quốc đã có được một tấm bài Thái Bình Vô Sự, lại đích thân đến thăm quận Long Tuyền, vì thế tiểu đồng áo xanh ở Lạc Phách sơn cũng đến chào đón, cuối cùng đã mời vị thủy thần đó uống một bữa rượu tiễn biệt trong một tiểu trấn . Sau đó nữa tiểu đồng áo xanh không còn nhắc đến người huynh đệ tốt trọng tình trọng nghĩa này nữa.
Trần Bình An có chút lo lắng, chỉ dựa vào mấy câu mấy chữ trong thư, không tiện dặn dò tiểu đồng áo xanh bất cứ điều gì.
Trong mắt người ngoài, Trần Bình An không bao giờ phản cảm với nghĩa khí giang hồ có phần trẻ con của những người như tiểu đồng áo xanh, thực tế, trong mắt hắn, đó là điều quý giá nhất ở tiểu đồng áo xanh.
Thà ngu ngốc một chút còn hơn là khôn ngoan nhưng lại không thông minh chút nào.
Ít nhất là ở Lạc Phách sơn của Trần Bình An, điều này rất quan trọng và là điều cốt yếu.
Bởi vì đây một tiểu thiên địa của Trần Bình An, quy củ đều do hắn quyết định, bản thân Trần Bình An thích và không thích, giống như lão đạo nhân ở Quan Đạo quan vậy, ở Ngẫu hoa phúc địa, hắn chính là "lão thiên gia".
Còn ở bên ngoài phạm vi đó, , Trần Bình An cũng nhận ra đại đạo khác nhau của sự khôn ngoan trong cách ứng xử với mọi người và cách mọi người tranh nhau để đứng đầu, thậm chí hắn không phải là không thích mà ngược lại còn cảm thấy có rất nhiều điểm đáng học hỏi, chẳng hạn như Tôn Gia Thụ sở hữu một con đường dài trăm dặm bên ngoài thành Lão Long, vị gia chủ trẻ tuổi của Tôn thị không chỉ khôn ngoan mà còn có cách cư xử khôn khéo, rất độc đáo. Nhưng cuối cùng, Trần Bình An và Tôn Gia Thụ, cũng như là tổ trạch của Tôn thị, cũng chỉ còn cách mỗi người đi một ngả, nhưng cuối cùng, khi lên thuyền rời khỏi thành Lão Long, cảm nhận của Trần Bình An về Tôn Gia Thụ lại càng sâu sắc hơn nữa.
Cùng một loại gạo có thể nuôi sống hàng trăm người.
Nếu ngươi sẵn sàng nhìn thấy những đức tính tốt đẹp của người khác, thì sẽ không đến nỗi để tâm vào chuyện vụn vặt.
Cũng cần phải biết thêm một chút về khác biệt giữa người khác và chính mình thì mới biết rốt cuộc tại sao người này lại sống tốt, người kia lại sống không tốt.
Suy nghĩ, nghiền ngẫm, xoay chuyển đủ kiểu.
Giống như những bản chữ thảo của vị quận úy trẻ tuổi, nét chữ nguệch ngoạc điên cuồng khiến Tằng Dịch thoạt nhìn rõ ràng là không nhận ra một chữ nào, nhưng thực ra khi nằm trong khổ giấy nó không phải từng chữ rõ ràng sao?
Nhưng khi ngắm chữ và thưởng thức dấu vết thần tiên của thư pháp, chúng ta có thể không biết chữ, chữ không biết chúng ta, ta chỉ cần nhìn sơ qua khí khái của nó là được, không nhìn cũng không sao. Nhưng khi mọi người đều sống trong thế giới phức tạp này, ngươi không hiểu được các quy tắc và ràng buộc trùng trùng điệp điệp của thế giới này, đặc biệt là những quy tắc ở mức thấp nhất, thì sẽ dễ bị người ta bỏ qua nhất. Cuộc sống sẽ phải dạy con người cách cư xử, điều này không liên quan gì đến thiện hay ác, đại đạo là vô tư, bốn mùa xoay chuyển, thời gian trôi qua, khiến cho người ta sau khi trải qua gian khổ rồi còn lầm bẩm được câu "nếu sớm biết trước như thế".
Trần Bình An có chút lo lắng, tiểu đạo đồng nhóm lửa mang theo hồ lô dưỡng kiếm màu vàng đã từng nói hắn ta sẽ chuyển đến một thiên hạ khác, không phải ý của hắn ta là Ngẫu Hoa Phúc Địa cũng sẽ bị đưa đến Thanh Minh thiên hạ sao?
Vậy thì Chủng Thu và Tào Thanh Lãng quốc sư của Nam Uyển quốc phải làm sao đây? Còn có cơ hội gặp lại nhau không? Dòng chảy thời gian ở phúc địa đều nằm dưới sự kiểm soát của lão đạo nhân, liệu lần sau cho dù Trần Bình An có thể quay trở lại phúc địa, có khi nào Chủng Thu đã là một cổ nhân được lập thụy danh đẹp đẽ trong lịch sử của nước Nam Uyển rồi không? Còn Tào Thanh Lãng thì sao?
Trần Bình An luôn nghĩ đến đứa trẻ Tào Thanh Lãng tốt bụng mãi không thể quên được hắn.
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi đang ngồi ở bàn trò chuyện và cắn hạt dưa, bọn họ vô tình nhận ra rằng Trần tiên sinh hình như lại có hơi u sầu rồi.
Cũng may, sự u sầu này khác với lúc trước, không nặng nề, chỉ là nỗi buồn khi đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó hay ai đó mà thôi, giống như con kiến xanh nổi trên bề mặt rượu, chưa hóa thành nỗi buồn như rượu được ủ nhiều năm.
Nhưng tiên sinh phòng sổ sách không bao giờ nói ra bất cứ điều gì về vui buồn giận dữ của mình mà chỉ luôn một mình chịu đựng.
Điều này khiến cho trong lòng của Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch thật sự cảm thấy có chút thất vọng.
Có tiếng gõ cửa, một tờ công báo tiên gia do Mai Dụ quốc tự mình biên soạn đã được chuyển đến quán trọ tiên gia xây dựng bên bờ sông này, nó mới xuất bản, còn tràn ngập hương thơm lâu dài từ mực đặc trưng của tiên gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận