Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 911: Một Hộp Son (3)

Chương 911: Một Hộp Son (3)Chương 911: Một Hộp Son (3)
Chương 911: Một Hộp Son (3)
Chẳng lẽ thật sự phải đi tìm một di chỉ cổ chiến trường, tìm kiếm những anh linh chiến trường âm hồn không ngừng chém giết, mới có thê khiến cho võ đạo cảnh thứ tư trở nên viên mãn? Đến lúc đó mới có thể thành thạo khống chế loại Kiếm Sắc phù này?
Trần Bình An nhíu mày trầm tư, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lục Đài đi xuống thang lầu, sau đó dừng bước đưa tay gõ gõ vách tường, như khách nhân tới gõ cửa, sau đó hắn cười ngồi ở trên bậc thang, vẫn không đi vào trong lầu một.
Trần Bình An vừa định cầm lấy bản Sơn Hải Chí) kia để che lên Kiếm Sắc phù, Lục Đài buồn cười nói: "Che che giấu giấu làm cái gì, một tắm thượng cổ phù lục thất truyền mà thôi, phẩm trật lại không cao, chỉ thắng ở phản phác quy chân thuần túy mà thôi, lúc nãy ta không cẩn thận liếc mắt một cái, đau lòng đến phát run lên, bây giờ còn đang đau đây."
Trần Bình An hỏi: "Giải thích thế nào?"
Lục Đài chỉ chỉ Kiếm Sắc phù trên bàn,"Tắm bùa hộ mệnh này rất có tên tuổi, nhắm chừng toàn bô Lục gia. những kẻ tuổi tác không lớn giống như ta, tìm không ra người thứ hai nhận ra được nền móng của nó. Sở dĩ ta đau lòng, thứ nhất, ngươi là một võ phu thuần túy, viết ra một cổ phù thuần túy tệ hại như vậy, thật sự là mất mặt xấu hỗ..."
Trần Bình An không nhịn được nói chen vào: "Võ phu vẽ bùa mới không hợp lẽ thường chứ?”
Lục Đài nhếch khóe miệng,"Ò? Như vậy sao, vậy xem ra là tàng thư Lục gia ta đã ghi sai, bằng không chính là ta kiến thức thiên cận."
Nhưng mà Lục Đài cũng không muốn đào sâu vào đề tài này, tiếp tục nói: "Thứ hai, ngươi vẽ bùa, phần nhiều là dựa vào cây bút kia, chứ không phải là do ngươi có nghiên cứu sâu cùng ngộ tính đối với môn vẽ bùa, ừ, có thể ngươi nhìn thấy được phong cảnh chính xác, nhưng mà con đường ngươi đi tới phong cảnh đó, xiêu xiêu vẹo vẹo, cho nên phù lục được vẽ ra, có thể dùng, nhưng mà không gánh nỗi trọng dụng. Thứ ba, lá bùa phẩm tướng tốt, lại bị ngươi ăn xỗi ở thì, thật phí phạm của trời. Về điểm này, không thể nói ngươi là bàng môn tả đạo, mà là đường ngang ngõ tắt, cái này nếu bị cao nhân Đạo gia phù luc phái nhìn thấy. sẽ hân không thể một quyền đánh chết ngươi."
Trần Bình An chau mày, từ từ tiêu hóa những lời của Lục Đài, trước tiên nhận biết thật giả, rồi xác định tốt xấu. Nhưng thật sự là Lục Đài rất thần bí, Trần Bình An rất khó đưa ra kết luận.
Lục Đài cười hỏi: "Có thể đưa tấm phù lục đó cho ta cẩn thận quan sát chất liệu hay không, ban nãy kinh hồng thoáng qua, không dám quả quyết."
Trần Bình An do dự một chút, đưa tay kẹp lấy tắm kiếm sắc phù, nhưng chỉ cho Lục Đài nhìn mặt trái của phù lục.
Lục Đài mỉm cười, không để tâm chuyện Trần Bình An cần thận tỉ mỉ không chút sơ sót, sau khi nhìn một lát, gật đầu nói: "Quả nhiên là Hồi Xuân phù tài chất quý giá, vẽ bùa ở bên trên nó, có thể tái sử dụng lại. Một tắm phù lục thành công, phẩm tướng cao thấp và uy lực lớn nhỏ liên quan rất nhiều đến chất liệu của lá bùa. Thế gian phù lục tốt thật sự, trừ những phù lục cực đoan theo đuổi uy lực, phần lớn có thể sử dụng lại, ngươi đó, dựa theo cách nói hài hước của một vị lão tổ Phù lục phái, gọi là chu nhan từ kính hoa từ thụ (1), ừm, xét đến cùng, chính là không lưu được, Trần Bình An, tự ngươi nói xem có đáng tiếc hay không? Lá bùa, nhất là Hồi Xuân phù, cực đốt tiền, ài, ta thay ngươi đau lòng một phen, dù sao Trần Bình An ngươi gia đại nghiệp đại, không cần để ý chút tiền lẻ đó."
(1) là một câu thơ trong bài "Tỳ bà hành" của Bạch Cư DỊ, trong bài thơ, sau khi được mời gọi nhiều lần, người con gái chơi tỷ bà mới bước ra, nhưng còn dùng tỳ bà che nửa khuôn mặt, khiến người ta tò mò thích thú."
Trần Bình An nhìn Lục Đài, lại nhìn một lần nữa đặt Kiếm Sắc phù lên bàn.
Lục Đài có chút tò mò, hai tay nâng má. nhìn phía thiếu niên bên cạnh bàn hơi sầu não, cười hỏi: "Người tặng cho ngươi lá bùa trân quý này, không nói gì hết sao? Người dẫn đường dạy ngươi vẽ bùa, vốn chưa từng giảng giải cho ngươi biết, đừng làm phù sư gà mờ, nhất định phải biết tiết kiệm?"
Trần Bình An nặng nề thở dài một tiếng.
Lục Đài vui sướng hả hê nói: "Võ phu thuần túy thất bát cửu cảnh, đại khái có thể viết ra phù lục không tệ, chỉ dựa vào một ngụm chân khí, hành văn liền mạch lưu loát, đáng tiếc võ phu đến trình độ này, một bước chạy bộ đến đỉnh núi, sớm tâm chí cứng rắn như sắt, ai còn chạy đi vẽ bùa? Ngươi cũng coi như là vận khí tốt, có lá bùa cùng phù bút quý hiếm như vậy, mới có thể cuối cùng vẽ ra phù lục không tệ, bằng không mỗi lần vẽ một tám chẳng khác nào đốt hết một xấp lớn ngân phiếu, ừm, ngươi còn đỡ, bằng với đốt hét nửa xắp ngân phiếu."
Trần Bình An hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đang chà muối lên vét thương của mình.
Lục Đài ha ha cười nói: "Trần Bình An, ngươi cũng rất thú vị đó, võ phu vẽ bùa, còn có hồ lô dưỡng kiếm cùng phi kiếm, quá đáng nhất là còn muốn mỗi ngày cần cù đọc sách? Ngươi không sợ không làm được việc gì cho ra hồn, chậm trễ võ đạo tu hành? Rơi vào cảnh nửa lừa nửa ngựa, mọi chuyện kết thúc?"
Trần Bình An không để ý những lời châm chọc khiêu khích của y, thu hồi kiếm sắc phù, bắt đầu lật xem bản Sơn Hải Chí) kia.
Lục Đài lặng yên đứng dậy, quay về chỗ ở nơi lầu ba.
Lục Đài bắt đầu rời khỏi Dư Ấm Sơn Lâu, sau đó thì hoặc là chơi thuyền du lãm Bích Thủy Hồ, hoặc là tự mình đi tham quan bảo khố mà mỗi con Thôn Bảo Kình đều có, Thôn Bảo Kình sở dĩ được xưng hô như vây. là do trong những năm dài tháng rộng, nó nuốt vào trong bụng mình những chiếc thuyền lớn gặp rủi ro chìm xuống đáy biển, mà những chiếc độ thuyền có thể vượt châu, thường thường có thể xứng tầm với tên gọi "Bảo thuyền", cho nên trong bụng một Thôn Bảo Kinh trưởng thành, tất nhiên là thiên kì bách quái, kỳ trân dị bảo vô SỐ.
Thậm chí có khả năng ẩn chứa có cả hóa thạch kim thân của những tiên nhân binh giải di lưu lại nhân gian.
Vào một buổi chiều nọ, Lục Đài bắt đầu lấy ra một bộ trà cụ khá rườm rà từ trong phương thốn vật, lấy bí thuật vớt lấy tinh hoa nước suối của Bích Thủy Hồ, ở hành lang lầu một, bắt đầu ung dung tự tại pha trà.
Hương trà vấn vương lòng người.
Trần Bình An không đi tới đó xin một ly nước trà để uống, chỉ ở phòng trong luyện tập kiếm thuật.
Sau đó mỗi ngày Lục Đài đều sẽ pha trà, một mình uống trà thưởng cảnh, thường thường ngồi như vậy cả một buổi chiều.
Có ngày tới gần giữa trưa, Trần Bình An tấu thung luyện quyền sắp thu công, nhìn thấy Lục Đài một mình chèo thuyền nhỏ từ xa xa quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận