Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 969: Phân Đạo (5)

Chương 969: Phân Đạo (5)Chương 969: Phân Đạo (5)
Chương 969: Phân Đạo (S)
Đào Tà Dương, cùng với một thiếu niên tên gọi Hoàn Ấm, ngoài ra còn có đạo sĩ trẻ tuổi nay đã thay đổi môn đình, Hoàng Thượng.
Về phần duyên do trong đó, Lục Đài không nguyện nói nhiều, chỉ nói sáu chữ "Không gần ác, không biết thiện", là luận điệu cũ rích lúc trước Lục Đài từng nhắc qua ở Thôn Bảo Kình.
Trước khi rời đi, Lục Đài nói hắn khả năng phải ở lại chỗ này tương đối lâu, trong thời gian ngắn sẽ không trở về Trung thổ thần châu.
Lần cuối cùng, Lục Đài mang Phược Yêu tác tới, lúc này Trần Bình An cũng đã tu dưỡng xong.
Ly biệt sắp tới.
Hai bên đều không có gì thương cảm.
Một người ôm trong lòng mộng tưởng, một người mới bước vào đại đạo, cả hai đều không lý do gì ưu tư thái quá.
Thế là cứ vậy dứt khoát chia tay, một người ở lại Phi Ưng bảo, một người bối kiếm đi về hướng bắc.
Thâm chí Lục Đài còn không đưa tiễn mà chỉ đứng trên thượng dương đài, từ xa xa dõi mắt nhìn thân ảnh áo trắng của Trần Bình An chậm rãi rời đi.
Trước lúc chia tay hắn xúi giục Trần Bình An đeo cả trường kiếm Si Tâm và hiệp đao Đình Tuyết, như thế nhất định rất có khí khái giang hò, đáng tiếc Trần Bình An không mắc lừa, nói ta không phải mở cửa hàng bán binh khi.
Lục Đài khá là tiếc nuối.
Nếu Trần Bình An thật làm như vậy, Lục Đài liền có thể quang minh chính đại chế giễu hắn ngu ơi là ngu.
Bước ra cửa chính, đi trên đường lớn, Trần Bình An nhịn không được nhìn lại Phi Ưng bảo một cái, không phải muốn nhìn Lục Đài, mà là nghĩ tới một chuyện, cảm thấy khá kỳ quái, song cuối cùng lại lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Trên đường rời khỏi Phi Ưng bảo, ở trên phố hắn sát vai qua một vị nam tử trung niên, rõ ràng không nhớ rõ trước kia từng gặp qua, lại cứ cảm thấy đã từng gặp ở nơi nào.
Nam nhân thành thật kia cũng phát hiện ánh mắt đánh giá của Trần Bình An, nhếch môi khẽ cười, có phần thẹn ngượng, hoàn toàn là một hán tử thị tỉnh đơn thuần. Sau khi Trần Bình An rời xa Phi Ưng bảo, hán tử chất phác đang dạo chơi tứ xứ chợt khẽ giậm chân, ngàn dặm nước sông không còn tồn tại thuật pháp cám tuyệt.
Bằng không với động tĩnh cực lớn từ trận đại chiến biển mây trước kia, Phù Kê tông không khả năng thờ ơ.
Lục Đài sấp mình trên lan can, mỉm cười nhìn số mệnh sơn hà chuyển đổi điên đảo, huyền cơ trùng trùng, không hổ là ân sư truyền đạo của hắn, so với một vị sử phụ khác thì đúng là mạnh hơn không ít.
Một nơi đỉnh núi cách xa trăm dăm. Trần Bình An đang trên đường xuống núi, không biết vì sao, lần đầu tiên hắn có phần hoài niệm tư vị hồ lô ngào đường. Điều này khiến chính bản thân Trần Bình An cũng cảm thấy buồn cười, nghĩ tới hiện nay hắn nhà lớn nghiệp lớn, chỉ cần xuống thành trần thị tỉnh dưới núi, tùy tiện tìm quầy bán hồ lô ngào đường nào đó, mua liền hai xâu, tay trái một xâu, tay phải một xâu!l
Căn cứ sách thần tiên Sơn Hải chí) ghi chép, Đồng Diệp châu nhiều sơn thần yêu my tinh quái, quả thực như thé.
Dù đa phần thời gian Trần Bình An đều tận lực lách qua những nơi linh khí dồi dào địa thế sơn thủy thuận lợi, hoặc là khu vực hiểm yếu ô uế, nhưng đôi lúc vẫn bị dính bẫy. Tỷ như một lần đêm khuya, Trần Bình An trông thấy một tòa thành trấn nhỏ đèn đuốc sáng trưng, trên tay Trần Bình An lại không có địa đồ, nghĩ đến cần tiếp tế đồ ăn nên mới thuận theo đèn đường đi thẳng tới, bởi vì địa đồ phong thuỷ luôn là vật bị quốc gia vương triều phong cắm, quản thúc nghiêm ngặt còn hơn cả binh khi.
Tòa thành nhỏ này không cắm đêm, nhưng cửa thành vẫn có binh sĩ tra xem văn điệp thông quan, đợi lúc Trần Bình An thuận lợi vào thành, tìm một nơi khách sạn chưa đóng cửa để nghỉ trọ, chưởng quây lại lắc đầu khoát tay, nói tiền Trần Bình An đưa không đúng, ở đây bọn hắn không thu. Các quốc gia đều có đồng tiền riêng, điều này rất bình thường, nhưng đến bạc trắng vàng ròng cũng không thu thì đúng là quái dị rồi. Cũng may chưởng quầy chỉ đường, nói có nơi có thể đổi vàng bạc thành tiền của bọn hắn theo mệnh giá tương đương, đổi xong rồi tới khách sạn nghỉ trọ là được.
Thế là Trần Bình An tìm tới một gian cửa hàng, quầy hàng cực cao, cao gần bằng một người rưỡi, Trần Bình An nhập gia tùy tục, giẫm lên một chiếc ghế đầu, nói là đổi tiền, đưa ra máy nén bạc, đổi được một đống tiền đồng thông bảo và một chồng tiền giấy, tiền đồng nặng trịch, chất lượng có vẻ tốt, trên tiền giấy, Trần Bình An thấy có khắc án triều đình và tiền trang đàng hoàng, cũng không suy nghĩ nhiều, trở lại khách sạn, giao tiền, lại cho xem văn điệp thông quan, chưởng quầy mới cần thận ghi chép tỉ mỉ vào trong hồ sơ, chuẩn bị nhỡ khi tư lạ hộ phòng nha môn địa phương kiểm tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận