Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1416 - Đi Xa Trở Về Phương Bắc (4)



Chương 1416 - Đi Xa Trở Về Phương Bắc (4)




Mã Liêm than thở, không cãi lại, đã không có lá gan khí phách cãi nhau với Lưu Quan, càng là vì cảm thấy Lưu Quan nói rất đúng.
Trong ba người, tiên sinh dạy học tuy quở trách Lưu Quan nhiều nhất, nhưng người mù cũng nhìn ra được, các phu tử thật ra kỳ vọng cao nhất đối với Lưu Quan, Mã Liêm hắn không cao không thấp, so với Lý Hòe việc học vạn năm đội sổ tốt hơn chút.
Lý Hòe vỗ vỗ bả vai Mã Liêm, an ủi: “Làm huyện lệnh đã rất lợi hại, quê nhà ta bên kia, lúc sớm chút, quan lớn nhất, là đốc tạo quan lò nung mũ quan không biết lớn bao nhiêu, lúc này mới có huyện lệnh lão gia. Hơn nữa, làm quan lớn nhỏ, không phải đều là bạn của ta và Lưu Quan sao. Làm nhỏ, ta và Lưu Quan khẳng định còn coi ngươi làm bạn, nhưng ngươi đừng làm quan làm to, rồi không coi chúng ta là bạn nữa nha?”
Mã Liêm vội vàng cam đoan: “Sẽ không đâu, ta đời này đều sẽ xem các ngươi là bạn tốt nhất.”
Lưu Quan cười hì hì nói: “Vậy ta cùng Lý Hòe, ai là bạn tốt nhất của ngươi?”
Mã Liêm ngẩn ra không nói gì, luôn cảm thấy trả lời như thế nào, mình cũng không có kết cục tốt. Hắn tuy càng thêm bội phục Lưu Quan thông minh tài trí, như tiểu đại nhân làm chuyện gì cũng quyết đoán, nhưng thật ra ở sâu trong nội tâm, Mã Liêm vẫn tương đối thích ở chung với Lý Hòe hơn, dễ nói chuyện, sẽ không lấy lời nói đâm hắn, cũng sẽ không để hắn cảm thấy tự biết xấu hổ.
Lý Hòe sau khi cười để hai chân vào nước, hít sâu một hơi, rùng mình, cười ha ha nói: “Ta thứ hai được rồi, không tranh hạng nhất với Lưu Quan, dù sao Lưu Quan cái gì cũng là hạng nhất.”
Lưu Quan bá cổ Lý Hòe, cười nói: “Nói như là cố ý nhường ta, tiểu tử ngươi tranh nổi ta sao.”
Lý Hòe vội vàng cầu xin tha thứ: “Tranh thì tranh không lại, Lưu Quan ngươi phân cao thấp với một người việc học đội sổ làm chi, không biết xấu hổ sao?”
Mã Liêm trộm cười.
Ba đứa nhỏ, xét cho cùng vẫn là năm tháng chẳng lo nghĩ gì.
Kết quả nơi xa truyền đến một tiếng rống giận của vị phu tử nào đó, Lưu Quan đẩy đầu vai hai người Lý Hòe và Mã Liêm một phát, “Các ngươi chạy trước, ta đến bám lấy Hàn phu tử mũi cà chua kia!”
Mã Liêm không nói hai lời nhanh chân chạy như điên, còn chân trần.
Lý Hòe giúp Mã Liêm cầm giày lên, hỏi: “Vậy ngươi làm thế nào?”
Lưu Quan trừng mắt nói: “Đi mau lên, ba chúng ta bị hốt cả ổ ngày mai càng thê thảm hơn, trách phạt càng nặng!”
Lý Hòe vội vàng xỏ giày, chạy còn vững hơn một chút so với Mã Liêm, dù sao cũng là từ Đại Ly Long Tuyền quận một đường đi tới Đại Tùy thư viện.
Cuối cùng là Lưu Quan một mình gánh vác lửa giận của Hàn lão phu tử trực đêm tuần tra, nếu không phải đối đáp việc học một phen, Lưu Quan trả lời không sai chút nào, lão phu tử cũng có thể sẽ bắt Lưu Quan đứng phạt ở bên hồ một đêm.
Lưu Quan trở lại học xá, Lý Hòe sau khi mở cửa, hỏi: “Thế nào?”
Lưu Quan vươn tay phải búng vang ngón tay, đắc ý nói: “Trên đời này không có vấn đề gì Lưu Quan ta không giải quyết được.”
Lý Hòe quan sát sâu sắc, hỏi: “Ngươi không phải thuận tay trái sao?”
Lưu Quan lập tức mắng một câu ‘mẹ nó’, ngồi ở bên bàn, mở bàn tay, thì ra tay trái đã lòng bàn tay sưng đỏ, phẫn uất nói: “Hàn lão tửu quỷ khẳng định là trong lòng bực bội, chắc chắn là kinh thành rượu tăng giá, hai đứa con cháu không nên thân kia của lão lại gây họa, cố ý lấy ta xả tức, hôm nay đánh thước đặt biệt mạnh.”
Lưu Quan tim to, là kẻ cắm đầu có thể ngủ, trong lúc Lý Hòe và Mã Liêm lo sợ bất an ngày mai phải chịu đau khổ, Lưu Quan đã ngủ say.
Lưu Quan ngủ ở bên ngoài cùng của giường, đệm chăn Lý Hòe sát tường nhất, Mã Liêm ở giữa.
Lý Hòe chưa buồn ngủ, nương ánh trăng, tựa vào tường mà ngồi, cầm con rối gỗ vẽ màu, lẩm bẩm.
Mã Liêm thấp giọng hỏi: “Lý Hòe, ngươi gần đây sao không tìm Lý Bảo Bình chơi?”
Lý Hòe thuận miệng nói: “Ta từ nhỏ đã sợ cô ta, hơn nữa, luôn tìm một cô nương chơi thì coi sao được, nếu để người ta hiểu lầm ta thích Lý Bảo Bình, đến lúc đó đồn đãi, ta nhất định sẽ bị Lý Bảo Bình đánh cho ngắc ngoải.”
Mã Liêm ồ một tiếng, có chút mất mát.
Hắn cảm thấy cô nương áo bông đỏ kia thật ưa nhìn.
Nếu ngày nào đó có thể ở thư viện xa xa nhìn thấy cô ấy một cái, hắn sẽ có thể vui vẻ cả ngày.
Mã Liêm im lặng rất lâu, Lý Hòe còn ở nơi đó lắc con rối gỗ vẽ màu kia, đang làm bộ mình là tướng soái thống lĩnh quân đội, chơi không biết mệt.
Mã Liêm biết trong những thứ được đặt ở chiếc rương trúc xanh kia, Lý Hòe thích nhất nhất đống đồ chơi này.
Mã Liêm đột nhiên hỏi: “Lý Hòe, ngươi thường xuyên nhắc đến Trần Bình An kia, ngươi đến thư viện cũng sắp ba năm rồi, sao hắn chưa bao giờ đến thăm ngươi?”
Lý Hòe ngừng động tác trên tay, suy nghĩ xuất thần, cuối cùng cười nói: “Hắn bận.”
Mã Liêm phát hiện Lý Hòe thế mà rất nhanh đã nằm ở trên chiếu, mang con rối gỗ vẽ màu đặt ở bên cạnh đầu, trước kia Lý Hòe có thể lăn qua lộn lại non nửa canh giờ, hôm nay là ngoại lệ.
Lý Hòe thật ra mở to mắt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hòm trúc xanh, một đôi giày rơm, một cái trâm ngọc khắc bóng cây hòe, chất liệu mặc ngọc.
Ba món đồ này, là Lý Hòe trân quý nhất.
Cây trâm, Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất cũng đều có một cây, Trần Bình An lúc ấy cùng nhau tặng cho bọn họ, chẳng qua Lý Hòe cảm thấy bọn họ đều không bằng mình.
Còn có một quyển《Đoạn thủy đại nhai》mua ở Hồng Chúc trấn, do Trần Bình An bỏ tiền.
Tiếp đó chính là con rối gỗ vẽ màu này Lý Hòe thường xuyên lấy ra đùa nghịch, khoe khoang, nó và hộp gỗ vàng nhạt, là ở Kỳ Đôn sơn thổ địa công Ngụy Bách bên kia, cùng nhau chia của mà có, rối gỗ là đại tướng đứng đầu dưới trướng Lý Hòe.



Bạn cần đăng nhập để bình luận