Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1041: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gí

Chương 1041: Bạch Y Vào Thành, Không Dám GíChương 1041: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gí
Chương 1041: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gõ Cửa (4)
Tiểu đạo đồng cướp trước một bước, nhân khi Đồng Thanh Thanh chưa lấy được gương đồng và chiếc váy xanh, liền tán tốc định ra mười người cuối cùng trên bảng.
Hay là Thái Thượng sư thúc tổ một đời ki bo keo kiệt nay gặp được đại tài chủ, cho nên không để ý khoản tiền tài kia? Tính trực tiếp nện tiền xách mình ra khỏi Ngẫu Hoa phúc địa?
Trong tầm mắt Phàn Hoàn Nhĩ, hoặc nói cách khác là trong tàm mắt Đồng Thanh Thanh.
Bộ áo trắng kia đã tới gần dưới thành.
Không đúng, chuẩn xác mà nói, hiện tại cô hẳn đã là đạo cô Thái Bình sơn Hoàng Đình, chứ không còn là khôi lỗi Phàn Hoàn Nhĩ mù mờ không biết gì, càng không phải Đồng Thanh Thanh gan bé sợ chết kia.
Cô "này" một tiếng, giơ cánh tay lên cao cao, vươn ngón cái về phía gã ngoài thành.
Đây là lần đầu tiên trong đời đạo cô Thái Bình sơn danh chán Đồng Diệp châu kính nễ một nam nhân tuổi còn nhỏ hơn mình.
Trần Bình An ngắng đầu lên, nhìn Phàn Hoàn Nhĩ đã cổ quái lại xa lạ, nhíu mày.
Hắn cũng nhìn thấy Chủng Thu, hai người nhìn nhau khẽ Cười.
Ở trong cảm thụ của Trần Bình An, không quản là giang hồ nơi nào, nên có dạng người như Tống Vũ Thiêu và Chủng Thu, như vậy mới tính là giang hồ.
Hoàng Đình nhướng mày lên, ý cười càng đậm: "Có cá tính, ta thích!"
Ngoài thành là Trần Bình An dừng chân đứng đó. Trên đầu thành, mười người có tên trên bảng lần lượt có chưởng môn Hồ Sơn Phái Du Chân Ý, hắn đã đeo lên chiếc mũ hoa sen màu bạc, bên người lơ lửng thanh Lưu Ly phi kiếm, lấy ra một chiếc quạt xếp bằng ngọc trúc, trên mỗi một phiến cốt đều khắc chữ nhỏ, ghi chép một môn tuyệt học võ lâm.
Chủng Thu thần sắc thoải mái úp sắp trên đầu thành rách nát, hai vai rũ cụp xuống, không giống là quốc sư Nam Uyễn quốc ngày thường.
Xuân Triều cung Chu Phì.
Đại tướng quân Bắc Tắn Đường Thiết Ý thần sắc trang nghiêm. ngón cái môt mực xoa vuốt chuôi đao Luyện Sư.
Ma Đao Nhân Lưu Tông.
Vân Nê hòa thượng tay nâng váy áo xanh mềm mại.
Trình Nguyên Sơn không biết đang nấp ở nơi đâu trong kinh thành.
Du hiệp nhi Phùng Thanh Bạch đã chết, chết ở dưới đao huynh đệ tốt Đường Thiết Ý.
Đệ nhất Đinh lão ma thì chết ở trong tay Trích Tiên Nhân tên Trần Bình An kia.
Ngoài mười người kể trên, đầu thành còn có Hoàng Đình khí thế hoàn toàn biến chuyển so với trước. Cô tuy không đươc xếp trong mười người. nhưng hiện tại e rằng ngay cả Chu Phì cũng không dám khiêu hắn cô. Sau khi thần hồn và nhục thân dung hợp, dung mạo cô bắt đầu xuất hiện biến hóa, dung nhan vốn đã tuyệt mỹ lại tăng thêm mấy phần quang thải, càng trở nên nghiêng nước nghiêng thành.
Điều Khám Phong Lục Phảng chuẩn bị tiếp tục ở lại Ngẫu Hoa phúc địa thêm một giáp, đã vì đạo tâm bản thân, cũng là vì con trai bạn tốt, đảm nhiệm người bảo hộ cho hắn.
Trâm Hoa Lang Chu Sĩ trừ thương cảm vì ly biệt sắp tới, đồng thời cũng mong mỏi tương lai tốt đẹp sáu mươi năm sau.
Ma giáo Nha Nhi sắp bị Chu Phì mang đi khỏi tòa thiên hạ này, Đinh Anh vừa chết, cô là người tâm như tro tàn nhất ở đây.
Thời này khắc này, lúc tất cả mọi người nhìn thấy thanh niên Trích Tiên Nhân kia dừng trên quan đạo ngoài cửa thành.
Du Chân Ý ánh mắt tối sầm, trên mặt nhìn không ra tâm trạng gì.
Chủng Thu hiểu ý khẽ cười. Người mổ Đinh lão ma nên bá khí như thế! Giống như đang nói với người trên thành, cùng Đinh Anh chiến một trận, Trần Bình An ta đã thụ thương, ai muốn cháy nhà hôi của thì cứ xuống đây, chúng ta quyết một trận sinh tử.
Ma Đao Nhân Lưu Tông thở văn than dài, dựa lưng vào vách tường, sầu thối cả ruột, gặp qua trận đại chiến kinh thiên địa khóc quỷ thân ở Cổ Ngưu Sơn, hắn thật sự không còn tinh khí thần để đi lội vũng nước đục này, cảm thấy cũng chẳng được gì. Nếu lần này còn có cơ hội đi xuống đầu tường, an nhiên trở về cửa hiệu ở cầu Khoa Bảng, sau này hắn sẽ thành thành thật thật làm phú gia ông, cùng lắm thì chọn một hai tên thuận mắt làm đệ tử đích truyền, chuyện bên ngoài mặc kệ.
Trong mắt Long Vũ đại tướng quân Đường Thiết Ý lướt qua một tia nộ khí, chỉ là do dự khoảnh khắc, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau cùng Trần Bình An cứ thế trực tiếp bước qua cửa thành, dần dần đi xa.
Du Chân Ý trôi nổi mà lên, giãm trên Lưu Ly phi kiếm, đang tính đi tới Cổ Ngưu Sơn.
Linh khí dồi dào hội tụ từ các nơi trong thiên hạ ở đó đã bắt đầu lưu tán tứ xứ, người tu đạo như Du Chân Ý hắn há có thể lỡ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này.
Linh khí khác với võ vận hư vô mờ mịt, không chọn người, chỉ cần có bản lãnh, ai cũng có thể ôm vào lòng.
Đường Thiết Ý mắt nhìn chằm chằm Ma Đao Nhân Lưu Tông, men theo mã đạo chậm rãi đi tới.
Lưu Tông sợ hãi, nhảy bắn mà lên, hùng hùng hổ hỗ nói: "Hay cho Đường Thiết Ý, ngươi dám coi ta là quả hồng mềm? !"
Hoàng Đình thì nhìn chằm chằm Chu Phì, người cô thấy ngứa mắt nhất ở đây.
Hành vi của cung chủ Xuân Triều cung ở khối phúc địa này, Kính Tâm trai Đồng Thanh Thanh có thể nhịn, đạo cô Thái Bình sơn Hoàng Đình lại không nhịn được!
Ở trong mắt Phàn Hoàn Nhĩ, đó là một chiếc gương đồng phổ thông, nhưng ở trên tay Hoàng Đình, nó lại rất có huyền cơ. Cô lấy khí ngự vật, chộp gương đồng dưới đất vào tay, cô lấy ngón tay trùng trùng vỗ lên mặt kính, mặt kính nỗ tung nứt vỡ, sau đó lộ ra dị tượng như hồ sâu thăm thắm, Hoàng Đình vươn ra hai ngón, như thể kẹp lấy vật nào, kéo mạnh ra ngoài, thứ được cô kéo ra là một thanh trường kiếm mang VỎI
Cô chính là Hoàng Đình, thiên kiêu chi tử, tông chủ tương lai của Thái Bình sơn, đại tông môn lớn thứ ba Đồng Diệp châu, chỉ cần tiến lên thượng ngũ cảnh, tất thành tiên nhân thập nhị cảnh!
Như thế mà còn không có chút thực lực, vậy thì quá hoang đường.
Trong nháy mắt, Chu Sĩ và Nha Nhi đối mặt nhìn nhau, bởi vì cả hai người đều cảm giác được sau lưng như bị gai đâm.
Hai người đột nhiên quay đầu.
Vừa khéo đối mắt với Trích Tiên Nhân áo trắng cũng đang nhìn lên đầu tường.
Chu Phì cười mắng: "Đinh lão ma, gia hỏa tâm cao ngất, thành sự không đủ bại sự có dư này hại thảm ta."
Chu Phì quay đầu nhìn sang Lục Phảng, kẻ sau cũng đành bát đắc dĩ: "Trừ phi người này cùng lúc phi thăng với ngươi, nếu không hắn ở tại Ngẫu Hoa phúc địa, Chu Sĩ nhát định nguy hiểm."
Chu Phì nắn nắn cằm, thiện duyên khó kết, vậy phải đưa ra quyết định khác.
Nhưng đúng lúc này, tất cả mọi người đều không kìm được ngắng đầu nhìn trời.
Tầng mây phá mở ra một lỗ lớn màu vàng, chớp mắt, một đạo quang trụ rơi ở đầu tường.
Chỉ chớp mắt mà thôi.
Sợ rằng trừ số Trích Tiên Nhân và tông sư ở đầu tường, kinh thành đều không người nào chú ý tới màn này.
Trong tầm nhìn đám đông xuất hiện một đạo đồng thấp bé, trong tay xách một chiếc trống bỏi năm màu xinh xắn, lưng lại vác một chiếc hồ lô vàng óng cực lớn, cơ hồ cao ngang đầu người, nhìn cực buồn cười.
Hoàng Đình nhìn thấy đứa nhóc này, lập tức ui a một tiếng, không quan tâm Chu Phì nữa, bước nhanh đi tới đạo đồng luôn chọc phiền người khác ở Hạo Nhiên thiên hạ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận