Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1334: Hành Tẩu Bốn Phương (1)

Chương 1334: Hành Tẩu Bốn Phương (1)Chương 1334: Hành Tẩu Bốn Phương (1)
Chương 1334: Hành Tâu Bốn Phương (1)
Cơ cấu gián điệp tình báo của Đại Ly, đầu tiên là thế vạc ba chân, Ngưu Mã Lan, Đồng Nhân Phủng Lộ Đài, Lục Ba Đình, quốc sư Tú Hổ, phiên vương Tống Trường Kính, cùng vị nương nương hậu cung kia đều tự chấp chưởng một địa bàn, mấy năm trước nương nương khống ché Lục Ba Đình, đột nhiên đi một tòa tiên sơn tiếp giáp kinh thành kết mao tu hành, rời khỏi trung tâm Đại Ly, Lục Ba Đình liền thuộc quyền quản lý của quốc sư, về sau thế mà ngay cả Phủng Lộ Đài của phiên vương Tống Trường Kính, được hoàng đề bệ hạ bày mưu đặt kế, đồng loạt giao cho quốc sư kinh doanh, Tú Hỗ Thôi Sàm hôm nay có thể nói nắm hét quyền hành.
Hán tử lấy quan thọai Đại Ly đã lâu không dùng, nói với Trần Bình An chuyện vị đại nhân kia dặn dò.
Thì ra là con trâu ấn nấp ngoài thành kia quyết định đi theo Thôi Đông Sơn viễn du, mà Thôi Đông Sơn cũng sẽ cho con yêu vật Quan Hải cảnh loài địa ngưu này một phần cơ duyên, thuận lợi kết thành Kim Đan, hy vọng rất lớn.
Trần Bình An nhe nhàng thở ra, hỏi: "Xin hỏi khối vô sự bài này trên tay tiên sinh, là phẩm cấp gì?"
Hán tử không có bất cứ sự do dự nào cả, thẳng thắn thành khẩn nói: "Hồi bẩm công tử, là phẩm cao thứ hai. Tại hạ nhận mà hỗ thẹn, trong lòng hoảng ht."
Liên quan phẩm trật cao thấp của Thái Bình Vô Sự Bài, bản thân cái này đã là một cơ mật không nhỏ, chỉ là vị đại nhân kia yêu cầu mình có hỏi phải đáp, hán tử không dám có chút buông lỏng.
Hán tử đứng lên, rất cung kính lấy ra một túi tiền,"Vị đại nhân đó còn muốn thuôc ha mang vật này giao cho công tử, nói là 'chút học phí'.”
Trần Bình An đứng dậy tiếp nhận một túi... đồng tiền, dở khóc dở cười, đặt lên bàn, ôm quyền nói với vị gián điệp Đại Ly này: "Làm phiền tiên sinh đi chuyến này, hy vọng sẽ không mang đến một cục diện rối rắm cho tiên sinh.”
Hán tử hơi mỉm cười, có câu này này thật sự đã rất thỏa mãn rồi, huống chi bán mạng quên mình phục vụ cho Đại Ly vốn là chức trách, ôm quyền hoàn lễ,"Công tử khách khí rồi."
Sau khi hán tử rời khỏi, Trần Bình An mở cái túi vải bông chát liêu bình thường kia ra. đỗ tiền ra, được một đống nhỏ, không biết trong hồ lô Thôi Đông Sơn bán thuốc gì, chẳng lẽ thật sự chỉ là lễ bái sư tư thục?
Bùi Tiền thầm oán: "Thôi Đông Sơn thật là, không nói một túi tiền Tiểu Thử, một túi tiền Tuyết Hoa cũng được mà. Sao làm học sinh của sư phụ mà keo kiệt thế."
Trần Bình An cảm thấy túi và đồng tiền hẳn có lẽ không có huyền cơ gì, ngược lại tâm tình chuyền biến tốt lên vài phần, do dự một phen, chưa để vào vật gang tắc địa bàn lớn hơn, mà thu lại để vào trong vật phương thốn phi kiếm Mười Lăm. Trần Bình An cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Bùi Tiền, tiểu nha đầu đen như than cười nheo lại mắt.
Giống con mèo nhỏ.
Sau đó Bùi Tiền bắt đầu chép sách viết chữ, từng nét bút một, cần thận tỉ mỉ. Thói quen thành tự nhiên, hôm nay nếu bảo nó ngày nào đó không chép sách, ngược lại cả người cứ thấy thiếu thiếu.
Trần Bình An đi vòng quanh cái bàn, luyện tập quyền cọc tuyên bố quyền ý muốn dạy cho thiên địa đảo ngược kia, tư thế quái nữa, người ngoài nhìn lâu rồi, thấy lạ mà không còn lạ nữa. Hoàng hôn hôm nay, Chu Liễm tới phòng Trần Bình An, nhìn thấy Bùi Tiền đang ngồi ở cạnh bàn, vừa cầm quyển du hiệp diễn nghĩa hắn tặng nó, vừa khoa tay múa chân học theo các chiêu thức sứt sẹo miêu tả trong sách, miệng hừ hừ ha ha. Trần Bình An sau khi ngồi xuống, trên bàn bên tay đặt một quyển điển tịch pháp gia chưa khép lại. Chu Liễm cười nói: "Thiếu gia thật sự là mọi chuyện cần cù, thiên hạ không có việc gì khó chỉ sợ người hữu tâm, câu thành ngữ này có lẽ là dành riêng để nói về."
Bốn người bức họa cuộn tròn, tuy nói lúc đầu đi ra khỏi bức họa cuộn tròn, cho dù là cho tới hôm nay, vẫn là đều ôm tâm tư riêng, nhưng dứt bỏ những thứ này không nói, từ Đồng Diệp Châu Đại Tuyền vương triều một đường làm bạn, đi đến Bảo Bình Châu Thanh Loan quốc này, nhiều lần sinh tử gắn bó, kề vai chiến đấu, kết quả trong một ngày, Tùy Hữu Biên, Lô Bạch Tượng và Ngụy Tiện đều bỏ ởi, chỉ còn lại có vị lão nhân còng lưng trước mắt, Trần Bình An nếu nói không có chút u sầu ly biệ nào thì chắc chắn là lừa mình dối người.
Vì thế Trần Bình An lấy ra hai vò rượu quế hoa, mỗi người một vò, ngồi đối mặt mà uống. Chu Liễm cười nói: "Thiếu gia vì sao trước nay chưa từng hỏi lão nô, rốt cuộc như thế nào có thể bước ra hai bước lớn ở trên võ đạo?"
Nếu là trước khi cùng Thôi Đông Sơn đánh xong ván "cờ ngoài cờ" kia, Trần Bình An có thể còn sẽ châm chước cân nhắc một phen, cũng có lẽ là đã uống mấy ngụm rượu hoa qué, nên không muốn quá mức đấu trí, cười nói: "Là do còn những tâm sự và bí mật áp đáy hòm, không muốn lấy ra phơi bày cho người ta xem. Rất bình thường, ta không phải cũng vậy hay sao, chỉ cần không phải có ý hại người, giấu thì giấu thôi, nói không chừng... Giống rượu quế hoa trong tay chúng ta, càng để lâu càng thơm.”
Chu Liễm quơ quơ bầu rượu trong tay, nhếch miệng cười nói: "Nhưng thiếu gia đã nguyện ý uống bầu rượu này, vậy lão nô cũng nguyện ý mở lòng uống sảng khoái, rượu lâu năm, rượu mới, đều là rượu, uống trước là kính, thiếu gia, cụng cái nào?”
Trần Bình An cười đưa bầu rượu ra cụng với Chu Liễm, mỗi người uống một ngụm lớn. Bùi Tiền nhìn mà cực kỳ thèm thuồng, rượu quế hoa nó từng hưởng mùi vị, lần trước trên bữa cơm tất niên ở hiệu thuốc Khôi Trần Lão Long thành, Trần Bình An rót cho nó một chén nhỏ, rất ngọt, cực dễ uống.
Chu Liễm quệt miệng,"Thiếu gia còn nhớ vị lão tiền bối họ Tuân kia chứ?"
Trần Bình An gật gật đầu.
Chu Liễm cười nói: "Lão nô phá vỡ bình cảnh lớn lục cảnh, theo sát sau Tùy Hữu Biên chen thân đệ thất cảnh Kim Thân cảnh, là chuyện nước chảy thành sông, thiếu gia sẽ không cảm thấy bát cứ sự kỳ quái nào, nhưng về sau lão nô lén lút trở thành Viễn Du cảnh, ở nơi này, đấu quyền với võ phu cửu cảnh Trịnh Đại Phong, ở Lão Long thành chết trân môt lần, Tuân lão tiền bối chỉ điểm bến mê, cùng với cuối cùng giúp lão nô một lần, lại thêm con đường võ học bản thân lão nô đi, có khác biệt rất lớn với ba người Tùy Hữu Biên, từng vòng đan vào nhau, thiếu một thứ cũng không được. Không phải lão nô khoe khoang, võ đạo lão nô đi, tuy là ngộ ra ở địa phương nhỏ như Ngẫu Hoa phúc địa, nhưng xét cho cùng chỉ có bốn chữ, hậu tích bạc phát (tích lũy dày bùng nỗ mạnh), tự nhận dù ở Hạo Nhiên Thiên Hạ kỳ tài xuất hiện lớp lớp, thần tiên bay loạn, cũng không tính là kém.”
"Lão nô đánh một bài quyền, thiếu gia xem có thể nhìn ra chút manh mối hay không."
Chu Liễm buông bầu rượu, cười đứng dậy, đi đến khoảng đất trống giữa chiếc bàn và cửa phòng, vốn là tên võ si võ thân hình thấp bé còng lưng, quyền ý tựa như nhão nhoét không vận lên nổi, tư thế thân thể càng thêm “cuộn mình", tay chân lưng vai đều là như thế, khiến người ngoài nhìn mà cực kỳ không được tự nhiên, Bùi Tiền liếc một cái, liền cảm thấy Chu Liễm này càng thêm "nhỏ", chỉ là so với lão nhân lùn bình thường lười biếng, một bước rút lại này, khí lực và quyền ý, giống như ngược lại lập tức bộc phát hết ra. Viên hầu chi hình. (viên hầu: khỉ vượn)
Bạn cần đăng nhập để bình luận