Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1693: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (4)

Chương 1693: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (4)Chương 1693: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (4)
Một người dạy học như ta, nghe bọn họ nói đạo lý của mình, thì cho dù dự tính ban đầu là gì hay tính cách của bọn họ như thế nào ta cũng đều rất vui. Chỉ có cái tên lên tiếng cuối cùng mới là kẻ mồm miệng đanh đá, tâm địa xấu xa nhất!"
"Tiên sinh ta, một người hiếm khi đưa ra định luận về phẩm hạnh ai đó đã đập bàn nói cái tên gia hỏa đó nhân cách có vấn đề! Loại người này, khoác lên mình thanh sam của nho gia, chỉ biết tranh đoạt lợi ích riêng của bản thân mình, càng đọc nhiều sách sẽ càng tai họa. Chỉ cần gặp phải chuyện, hắn sẽ thích trốn trong bóng tối nhất, âm thâm đâm chọt, hành xử mờ ám, nói ra những lời khiến người ta kinh tởm. Tính toán trăm đường, cân nhắc lợi hại, ngươi hoặc là không có gan làm giặc, chứ một khi cái gan đó đã lớn lên thì chắc chắn là đã nhắm chuẩn rồi, bởi vậy nếu thật sự làm chuyện xấu, có thể kiếm được nhiều lợi ích hơn bất kỳ ai khác. Nếu để cho một người như vậy cứ tiếp tục leo lên cao hơn, âm thầm biến đổi năm này qua năm khác, hắn ta không cần nói gì cũng sẽ ảnh hưởng đến người thân và con cái của hắn ta, cả gia tộc, đồng bạn và đồng liêu của hắn ta, bầu không khí chốn quan trường nha môn nơi hắn ta ở, những phong tục dân gian vùng hắn ta quản lý, văn hóa của cả đất nước đều có thể gặp tai ương."
"Những người bằng lòng nói đạo lý và lắng nghe một cách có lý trí, cho dù lớn hay nhỏ, tốt hay xấu, thực sự có thể dạy dỗ được, còn đường để cứu. Nếu thực sự không được, thì những người hiên nhân quân tử, đặc biệt là những người có được vận may hiếm gặp như chúng ta, những nhà nho được tôn thờ trong miếu Khổng Tử thì phải có thể làm việc chăm chỉ nhiều hơn, vất vả nhiều hơn, giúp hàn gắn lại cái thế đạo này."
"Nếu trên thế giới này chỉ toàn là thư sinh mở miệng ra là ăn nói kỳ lạ như cái tên thứ ba đó, ta thấy lúc đầu lão đầu tử mắng Đạo Tổ thê thảm, Đạo Tổ mắng cũng rất đúng. Lão đầu tử bị mắng cũng không oan uổng. Lão đầu tử đáng lẽ ông không nên nói những đạo lý đó ra, viết nó vào trong sách và dạy nó cho thế nhân!"
"Trách những người nho gia chúng ta. Có quá nhiều đạo lý, luôn tự lẩm bẩm với chính mình. Đạo lý trong cuốn sách này bị cuốn sách kia phủ định, đạo lý trong cuốn sách kia lại bị những cuốn sách khác nói không đáng một xu, khiến cho bách tính cảm thấy không biết phải nghe theo ai. Vì vậy ta đã luôn tôn sùng một điểm, khi cãi nhau với người khác, tuyệt đối không được cảm thấy mình đã chiếm hết lý lẽ. Đối phương nói hay, cho dù có là tranh luận giữa tam giáo, ta cũng sẽ thật lòng lắng nghe đường lối đạo lý của Phật tử và Đạo tử. Nếu nghe có chỗ nào hiểu thì cứ mỉm cười thôi, bởi vì ta đã nghe được một đạo lý hay ho như vậy, chẳng lẽ ta không nên vui mừng sao? Có mất mặt không? Không hề mắt mặt gì cải"
"Đạo lý quá cao sẽ khiến người dân lầm tưởng rằng chỉ có người đọc sách mới có thể nói đạo lý. Trên thực tế, đạo lý không chỉ có trong sách vở. Ngay cả đứa trẻ vài tuổi cũng có thể nói ra những đạo lý rất hay, những người thôn quê chưa bao giờ đọc sách vẫn đang thực hiện những đạo lý tốt đẹp nhất, ngay cả những chưởng quầy bán sách không thể đạt được công danh lúc này cũng có thể nói sai đạo lý, nhưng ai biết được vào một lúc nào đó lại có thể nói ra được một đạo lý hay ho khiến lão đầu tử và Lễ thánh vô tình nghe được cũng phải thầm cười."
Thôi Đông Sơn vô cùng nhẹ nhàng, bình thản nói ra những lời này.
Khi Phạm Ngạn nghe thấy, hắn ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, mình chết chắc rồi.
Sau khi xác nhận Thôi Đông Sơn không kể lại "chuyện cũ người cũ" đó nữa, Phạm Ngạn không nói một lời quỳ bụp xuống đất.
Thôi Đông Sơn quay đầu, thì thấy thiếu niên áo trắng có nốt ruồi giữa lông mày thực sự rất rất phong lưu và tiêu sái.
Hắn ta cười nói: 'Hồ Thư Giản các ngươi, không phải đều là kiểu ta thích là được. Chỉ cần ta có lý do có thể thuyết phục được bản thân, ta không thẹn với lòng mình, lại có nắm đấm đủ cứng rắn, ta muốn giết ai là giết sao? Chuyện này có gì khó khăn cơ chứ? Trên đời này người tốt khó làm, chứ người xấu còn khó không? Trẻ con mặc tã còn có thể làm được. Còn khó hơn một chút là phải làm một kẻ xấu có chút đầu óc mà thôi. Thế thì ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi sắp bị ta, một người phải suy nghĩ, phải học cách hành xử hả hê như người hồ Thư Giản các ngươi, đánh chết như bóp chết một con kiến, vậy bây giờ ngươi còn hả hê được nữa không?"
Phạm Ngạn ngã xuống đất, run rẩy nói: "Khẩn cầu quốc sư đại nhân sử dụng bí thuật của Tiên gia để xóa đoạn ký ức này của tiểu nhân. Hơn nữa chỉ cần quốc sư sẵn lòng tiêu hao sức lực của mình, tiểu nhân cam tâm giao ra một nửa gia sản của Phạm thị."
Thôi Đông Sơn nhảy xuống lan can: "Ngươi thật sự rất thông minh, ta cũng không nỡ giết ngươi. Cho dù có nhìn như thế nào, hồ Thư Giản có Phạm Ngạn ngươi để mắt đến cũng là một chuyện tốt. Phạm Ngạn à, ngươi đó, sau này đừng đừng coi mình là một con người nữa. xem mình là một con chó của Đại Ly thì chắc có thể sống sót."
Phạm Ngạn ngay lập tức bắt đầu quỳ lạy,'bụp" một tiếng, hắn ngẩng đầu lên, rơi nước mắt cảm kích nhìn "thiếu niên lang" đang ở trên cao vời vợi này.
Sự cảm kích này của Phạm Ngạn là xuất phát từ tận đáy lòng, chân thành đến mức gần như có thể lay động đến trời cao.
Thôi Đông Sơn ngồi xổm xuống, tặc lưỡi lắc đầu: "Người thông minh như vậy lại sống như một con chó, thật là thảm hại."
Thôi Đông Sơn vỗ nhẹ vào má hắn ta hết lần này đến lần khác, sức lực cũng không hề nhẹ: "Có phải ngươi cảm thấy mình thật xui xẻo khi trùng hợp gặp phải ta - một người đồng đạo có nắm đấm mạnh hơn người một chút không?" Phạm Ngạn ra sức lắc đầu.
Thôi Đông Sơn co rúm người lại, rút tay lại, nhìn khuôn mặt đang viết rõ bốn chữ lớn "hoảng sợ bất an": "Đột nhiên ta cảm thấy một con chó, cho dù sau này có nghe lời thì cũng có chút chướng mắt. Ta phải làm sao đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận