Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1259: Năm Mới Bầu Không Khí Mới (2)

Chương 1259: Năm Mới Bầu Không Khí Mới (2)Chương 1259: Năm Mới Bầu Không Khí Mới (2)
Chương 1259: Năm Mới Bầu Không Khí Mới (2) Trịnh Đại Phong cười không
khép được miệng, không tin là
thật, nói Ly Châu động thiên cứ mỗi năm trăm năm một ngàn năm, đều sẽ xuất hiện một đôi, hoặc tử địch, hoặc bạn thân, về sau có thể lấy ví dụ là Tào Viên song bích của vương triều Đại
Ly, còn lần này, nói không
chừng chính là hai người các
ngươi Mã Khổ Huyền ngõ
Hạnh Hoa, Trần Bình An ngõ
Nê Bình.
Trần Bình An quay đầu nhìn sắc trời ngoài phòng, sáng sớm ngày mùng một tháng giêng. Năm trước cũng vào lúc này, hắn còn dạo chơi khắp nơi ở Ngẫu Hoa phúc địa giống cô hồn dã quỷ, thật sự là chuyện vừa trôi qua mà như đã cách một thế hệ.
Sau khi tỉnh lại, Bùi Tiền lập tức ra ngoài ngõ hiệu thuốc để đốt pháo, nhưng có lẽ là tết đến rồi, nay đã lớn thêm một tuổi, nó rất ngoan ngoãn, hỏi trước âm thần họ Triệu nó đốt pháo như vậy có khiến y hoảng sợ hay không, âm thần cười nói không sao đâu.
Nghe tiếng pháo liên miên không dứt ở ngõ nhỏ bên kia, Trịnh Đại Phong đột nhiên nói: "Bùi Tiền ở bên cạnh ngươi, có thể gò bó một số thiên tính nào đó, về sau rời xa ngươi, làm sao bây giờ?”
Trần Bình An nghĩ nghĩ,"Cố gắng ở trước khi nó rời xa ta, dạy nó phân biệt thiện ác trước, chỉ có làm được điều này mới có thể khiến nó làm điều thiện trách điều ác, bằng không nó làm cái gì cũng sẽ mơ mơ màng màng.”
Trần Bình An dùng mũi chân vẽ một vòng tròn ở trên mặt đất "Không có quy củ không thành phạm vi. Bây giờ nó còn nhỏ, trong phạm vi cái vòng ta vẽ ra cho nó, nó là có thể muốn làm cái gì thì làm, nhưng nếu có chuyện nào vượt ra khỏi cái vòng này, ta sẽ răn dạy nó một phen, nói với nó một ít đạo lý. Đi từ từ từng bước một, không thể một lần là xong. Qua năm mới, đứa nhỏ mới mười một tuổi mụ, tới hôm cũng đã khá tốt rồi."
Trịnh Đại Phong cười nói: "Có thể so với ngươi?"
Trần Bình An mỉm cười nói: "Cần gì phải so sánh với ta, Bùi Tiền là Bùi Tiễn, Trần Bình An là Trần Bình An."
Trịnh Đại Phong cảm khái nói: "Bùi Tiền gặp được ngươi, là may mắn của nó."
Trần Bình An quay đầu nhìn Trịnh Đại Phong, Irinh Đại Phong ngươi gặp được ta, không phải cũng giống vậy sao? Chỉ hai lần đi ngang qua Lão Long thành, đã làm người truyền đạo của ngươi, lại làm người hộ đạo của ngươi, rất mệt đúng không nào?"
Trịnh Đại Phong tặc lưỡi nói: "Ngươi làm người truyền đạo còn tạm được, làm người hộ đạo thì chẳng ra gì hết."
Trần Bình An cười ha ha, không chút thành ý ôm quyền trêu ghẹo: "Thứ lỗi thứ lỗi, võ phu ngũ cảnh, có muốn cũng không thể tốt hơn được."
Trịnh Đại Phong trợn mắt, hối hận nói: "Sau này biết tìm vợ như thế nào." Bùi Tiền cầm cái chổi lông gà trên vai, nói là muốn cho cây gậy leo núi kia nghỉ ngơi một chút, đến hậu viện bên này, gặp ai cũng nói lời tốt đẹp, nói hy vọng lão Ngụy sớm tìm được cô vợ nhỏ xinh đẹp, hy vọng Tiểu Bạch chơi cờ càng ngày càng lợi hại, tranh thủ đứng trong hàng ngũ một trăm của thiên hạ. Hy vọng Hữu Biên tỷ tỷ càng ngày càng trẻ, cả đời không có nếp nhăn. Hy vọng Chu Liễm năm nay làm ra đồ ăn ngon hơn. Hy vọng gia gia âm thần họ Triệu cảnh giới tăng lên vù vù vù, sau này dẫn nó lên trời chơi. Hy vọng cửa hàng của Trịnh Đại Phong làm ăn thinh vương. Cuối cùng Bùi Tiền hy vọng Trần Bình An năm mới tài nguyên cuồn cuộn đến, ngăn cũng không ngăn được, vàng bạc bảo bối nhét cũng không nhét nổi nữa.
Có thể dễ dàng nhận thấy, qua năm mới rồi, nó không muốn làm kẻ lỗ vốn nữa.
Không biết có phải Bùi Tiền đã đổi vận hay là như thế nào, cái miệng quạ đen đến Chu Liễm cũng sợ hãi, nay biến thành miệng vàng lời ngọc, linh nghiệm ngay trong ngày.
Mùng một tháng Giêng, dựa theo phong tục của Bảo Bình Châu, dựng ngược chổi, không đón khách không đi xa không làm việc, chỉ việc ăn uống vui chơi, nhưng Phạm Tuấn Mậu vẫn đến hiệu thuốc Khôi Trần vào buổi sáng, trừ việc hỏi Trần Bình An khi nào lại đến biển mây luyện hóa vật bản mạng, còn mang đến cho Trần Bình An ba túi đồng tiền Kim Tinh, tiền Áp Thắng, Cung Dưỡng cùng Nghênh Xuân mỗi thứ một túi, tổng cộng ba mươi mấy đồng, tất cả đều là hoàng đế Đại Ly Tống thị tự mình móc hầu bao, hơn nữa cam đoan sau này còn có thể tiếp tục có nữa, bởi vì khi vó ngựa thiết ky Đại Ly nam hạ, dọc theo đường đi đừng nói là dâm từ triều đình các quốc gia cấm tiệt, dù là một ít sơn nhac chính thần không biết điều, từng kim thân đều có thể bị gõ nát đánh vỡ, mảnh vỡ dùng để đúc đồng tiền Kim Tĩnh.
Trần Bình An nhìn Trịnh Đại Phong, người sau cũng không hiểu ra sao,"Không khác gì Ly Châu động thiên nung đồ sứ bản mạng, đồng tiền Kim Tinh hôm nay không phải đã không đúc nữa hay sao?"
Phạm Tuấn Mậu cười nhạo nói: "Cho nên nói đây mới là thành ý Đại Ly Tống thị bồi tội, bằng không làm sao thể hiện được sự chịu chí?"
Trịnh Đại Phong nghĩ nghĩ, “Trừ phi là lão nhân tạo áp lực cho hoàng đế Tống thi. bằng không vương triều Đại Ly không đến mức cắt thịt như thé, những mảnh vỡ kim thân này cất đi, dùng để đúc kim thân tương lai cho ba sơn nhạc đại thần còn lại càng có lời hơn."
Trần Bình An gật đầu đồng ý.
Trịnh Đại Phong lại hơi nghi hoặc,"Không giống phong cách của lão nhân."
Phạm Tuấn Mậu tức giận nói: "Lúc trước một con thuyền vượt châu từ Bắc Câu Lô Châu đi hướng nam, vốn dĩ sẽ không dừng lại ở bến Long Tuyền, kết quả có hán tử trực tiếp từ trên trời đập tới mặt đất. Hôm nay núi lớn phía tây nhiều thế lực căm rễ. xây dựng phủ đê như vậy, nhiều người thì phức tạp, tin tức này, đã truyền tới phương bắc Bảo Bình Châu, mọi người đều biết Bảo Bình Châu trừ Tống Trường Kính ra còn có một vị thập cảnh võ phu trong truyền thuyết."
Trịnh Đại Phong lau mặt, nói: "Không nghi ngờ gì, chắc chắn là Lý Nhị, chỉ là không biết khi nào đến Lão Long thành chúng ta.”
Trong lòng Phạm Tuấn Mậu có tính toán,Dựa theo hành trình của chiếc thuyền Long Tuyền mà tính toán, nếu bằng lòng đập tiền ra sẽ nhanh chóng nam hạ Lão Long thành hơn, chắc là mấy ngày nữa thôi."
Trịnh Đại Phong đếm ngón tay tính toán một phen, cười nói: "Từ Bắc Câu Lô Châu đến vương triều Đại Ly tận cùng phương bắc Bảo Bình Châu, lại đến nơi tận cùng phía nam này, chạy rất vội vàng nha, nhưng mà ta đoán lão nhân đã ngăn cản."
Trịnh Đại Phong thấp giọng hỏi: "Bên Đồng Diệp tông?"
Phạm Tuấn Mậu cười lạnh nói: "Đám Địa tiên phế vật này của Lão Long thành, nào dám vượt biển đi Đồng Diệp Châu dạo chơi dò hỏi tin tức, vốn Bảo Bình Châu đã thấp hơn người ta môt cái đầu. Đòng Diêp tông lại là đỉnh núi ương ngạnh nhất của Đòng Diệp Châu, không ai muốn đi trêu chọc. Một số nột tình, nhiều nhất cũng chỉ có Phù gia sẽ biết chút ít, mấy thế gia vọng tộc còn lại, liên quan tới động tĩnh Đồng Diệp tông bên kia, chẳng khác gì người mù. Nhưng, ta nhắm chừng bên Đồng Diệp tông xảy ra vấn đề lớn rồi, bằng không Phù gia sẽ không lấy ra ba túi đồng tiền Kim Tinh từ vương triều Đại Ly, trừ chiếc Lão Long Bố Vũ Bội kia, Phù Huè lại lấy ra một thứ ta cũng không thể ngờ được, muốn ta chuyển giao cho Trần Bình An, chỉ là Phù Huề cũng nói, vẫn cần từ đường Phù gia bàn bac viêc này. nhưng hắn sẽ tranh thủ thông qua hội nghị, khi nào Trần Bình An rời khỏi Lão Long thành, khi nào đưa đến, hai người các ngươi, không ngại đoán một chút xem?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận