Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1550 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (5)



Chương 1550 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (5)




Trần Bình An trả lời không chút do dự: “Bởi vì người ta là đại hiệp mà, chúng ta hành tẩu giang hồ không đi ngưỡng mộ đại hiệp chẳng lẽ còn định sùng bái hái hoa tặc à.”
Chu Liễm nghiêm túc nói: “Thiếu gia, Chu Liễm ta cũng đâu phải hái hoa tặc đâu! Ta thế gọi là danh sĩ phong lưu...”
Trần Bình An nói một câu đuổi Chu Liễm đi: “Ngươi có thôi đi không.”
Bùi Tiền gật gù đắc ý, học theo ngữ khí của Trần Bình An rồi đổ thêm dầu vào lửa: “Ngươi có thôi đi không.”
Chu Liễm làm một động tác nhấc chân, dọa cho Bùi Tiền nhanh chóng chạy xa.
Cũng giống như lần đầu tiên trở về Đại Tùy du lịch, không chọn Dã Phu quan làm đường nhập cảnh.
Lại đến Phong Nhã huyện, huyện biên cảnh Hoàng Đình quốc. Đến nơi này, cũng có nghĩa là khoảng cách đến quận Long Tuyền chẳng qua chỉ sáu trăm dặm mà thôi.
Tiến về phía trước nữa thì sẽ phải đi ngang qua một đoạn vách núi rất dài, lần đó bên cạnh mình có tiểu đồng áo xanh và nữ đồng mặc váy hồng phấn, lần đó gió tuyết thét gào, lúc Trần Bình An dừng bước ngồi bên đống lửa, hắn còn ngẫu nhiên gặp một đôi chủ tới trùng hợp đi ngang qua.
Trần Bình An suy nghĩ một hồi lại càng cảm thấy nam nhân có vẻ mặt ôn hòa, khí chất thong dong kia hẳn là một vị cao nhân cao cường.
Qua Phong Nhã huyện, giữa trời chiều, cả đoàn người tiến vào con đường mòn quen thuộc kia.
Trần Bình An chọn một vị trí khá rộng rãi, dự định đêm nay sẽ nghỉ tại nơi này, dặn dò Bùi Tiền khi tập Tật Phong kiếm pháp thì đừng đến gần rìa của đường mòn quá.
Bùi Tiền tò mò hỏi: “Dù sao thì lão đầu bếp cũng biết bay mà, coi như ta có không cận thận té xuống thì hắn cũng có thể cứu ta mà?”
Trần Bình An thuận miệng nói: “Muốn ngự phong đi xa thì có thể bảo Chu Liễm trực tiếp giúp ngươi, nhưng lúc luyện kiếm thì vẫn phải cẩn thận, đây là hai việc khác nhau.”
Bùi Tiền ồ lên một tiếng.
Bùi Tiền cầm gậy leo núi trong tay, bắt đầu đánh trời đánh đất đánh yêu ma quỷ quái.
Nhiều lần Chu Liễm thấy mà cay con mắt.
Thạch Nhu thì ngược lại, rất thích nhìn Bùi Tiền làm loạn, ngồi trên một tảng đá mà thưởng thức kiếm thuật của Bùi Tiền.
Sau khi trải qua học hành khổ luyện một phen, luyện đến khi cả người đầy mồ hôi, cuối cùng Bùi Tiền cũng buông gậy leo núi xuống, đặt ngang trên hòm trúc của sư phụ, xem nó như bàn đọc sách. Sau khi lấy đồ đạc của mình ra, nó nhân lúc những tia sáng cuối cùng của mặt trời chiều sắp lặn xuống vẫn còn, nó ngồi xổm bên kia bắt đầu chép sách.
Chép sách xong thì Chu Liễm cũng đã nấu xong cơm, Thạch Nhu với Bùi Tiền lấy bát đũa ra, Chu Liễm thì lấy ra hai chén rượu, Trần Bình An đổi rượu Lão Giao Thùy Tiên từ trong hồ lô dưỡng kiếm ra. Lâu lâu hai người cũng sẽ uống rượu như vậy đấy.
Bùi Tiền dùng tốc độ ăn gió cuồng chớp giật, không lâu sau đã ăn hết một chén cơm lớn, Trần Bình An và Chu Liễm chỉ vừa mới bắt đầu uống đến chén rượu thứ hai, nàng cười tủm tỉm hỏi thăm Trần Bình An: “Sư phụ, con có thể nhìn xem bên trong cái rương nhỏ bằng tử đàn kia không, lỡ như đồ vật bên trong bị rớt mất rồi, vậy chúng ta cũng có thể trở về đường cũ tìm sớm một chút.”
Trần Bình An uống một ngụm rượu mạnh, cười nói: “Tự mình đi xem đi.”
Bùi Tiền lấy ra cái rương nhỏ xinh đẹp làm bằng gỗ tử đàn từ trong hòm trúc, ôm nó ngồi xếp bằng bên cạnh Trần Bình An. Sau khi mở ra, nó kiểm tra từng thứ bên trong, có một khối sắt rất nặng lớn chừng ngón tay cái, có một bộ quần áo màu xanh nặng còn chưa tới một hai lạng đang được gấp lại, một xấp bùa trên đó vẽ hình mỹ nhân, lật qua lật lại, dáng vẻ cẩn thận cứ như chỉ sợ bọn chúng mọc chân ra rồi chạy mất. Bùi Tiền đột nhiên nói với vẻ sợ hãi: “Sư phụ, cái hạt cây mai kia không thấy đâu nữa rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, có cần con lập tức trở lại đường cũ tìm xem hay không?”
Chu Liễm liếc mắt.
Thạch Nhu buồn cười, con nha đầu nhà ngươi gạt người, có thể giấu kỹ nét cười trong mắt một chút hay không?
Trần Bình An ồ lên một tiếng: “Không sao, bây giờ sư phụ có tiền, mất thì mất thôi.”
Bùi Tiền hắc lên một tiếng, xoay xoay bàn tay một chút rồi mở bàn tay ra: “Sư phụ, có vui không nào, vừa nãy chúng ta đều tưởng nó mất tiu rồi, đúng không, vậy bây giờ chúng ta lại có thêm một cái hạt rồi nè.”
Trần Bình An cười gật đầu.
Bùi Tiền cười ha ha rồi nói: “Sư phụ, người ngốc muốn chết luôn, nó vốn đâu có mất đi đâu, sao cái này mà sư phụ cũng không nhìn ra vậy.”
Trần Bình An cong tay búng lên cái trán của Bùi Tiền.
Bùi Tiền không nhúc nhích tí nào, làm một động tác tụ khí đan điền: “Chẳng đau chút nào!”
Chu Liễm đã không thể nhịn được nữa, từ đằng xa cũng búng ra một cái.
Đau đến mức Bùi Tiền bất ngờ luôn, nó để hạt mai về lại rương nhỏ, nhanh chóng xoay người đi qua một bên, sau đó dùng hai tay ôm trán rồi oa oa khóc lớn.
Trần Bình An cười đến nổi không ngậm được mồm.
Nhìn thấy đến cả sư phụ cũng không thèm đau xót cho mình, Bùi Tiền nhìn sư phụ từ kẻ ngón tay mình rồi khóc càng dữ dội hơn.
Trần Bình An đành phải nhanh chóng thu nụ cười lại, hỏi: “Có muốn xem sư phụ ngự kiếm bay xa không?”
Khóe môi Bùi Tiền trề xuống, nói với vẻ ấm ức: “Không thèm.”
Trần Bình An chỉ mỉm cười thôi.
Bùi Tiền bỗng nhiên cười lên tươi rói: “Muốn bay xa thật xa.”
Trần Bình An liền lấy thanh Kiếm tiên bán tiên binh từ sau lưng xuống nhưng không rút kiếm ra khỏi vỏ, sau khi đứng dậy thì xoay mặt về phía vách núi, sau đó vút một cái lao ra.
Trần Bình An bước nhanh về phía trước, vỗ vỗ hồ lô dưỡng kiếm, vút một tiếng lao đi, giẫm lên trên thanh trường kiếm kia bay xa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận