Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1137: Cũng Là Chân Tiên Sinh (1)

Chương 1137: Cũng Là Chân Tiên Sinh (1)Chương 1137: Cũng Là Chân Tiên Sinh (1)
Chương 1137: Cũng Là Chân Tiên Sinh (1)
Thuỷ thần nương nương buồn cười, thật không dễ gì mới ngăn được ý cười, nghiêm trang nói: "Không sao, ta tự có vật quý trọng muốn tặng Trần Bình An, ngươi à, đã là 'con gái Trần Bình An', ta là một nửa trưởng bối, lần đầu gặp mặt, tặng vài thứ cho ngươi, cho dù ngươi vụng trộm giấu đi, không cho Trần Bình An phát hiện, thật ra cũng không quá đáng, cũng không tính là lỗi lầm lớn gì. Hơn nữa, ngươi sẽ không cầm đi làm xằng làm bậy, sau này Trần Bình An biết được, nhiều nhất mắng ngươi vài câu, không đau không ngứa, sợ cái gì?"
Bùi Tiền thoáng động lòng, chỉ là rất nhanh liền cười xùy nói: "Làm sao bà biết ta không làm chuyện xấu? Ta rất xấu xa, nếu ta có được tiên gia bảo bối gì lợi hại đến cực điểm, hoặc là học được thuật pháp thần tiên khó lường, ta thấy ai không vừa mắt, vừa đối mặt đã rắc rắc! bọn họ, Trần Bình An cũng không ngăn được! Nhưng, nếu đến lúc đó Trần Bình An đánh không lại ta, ta sẽ chiếu cố mặt mũi hắn một chút, chỉ khi nào ở một mình, mới giết giết giết, so với tên xấu xa họ Chu, lão già kia, còn có người đàn bà xấu xí tên là 'Hữu Biên', cả ngày mặt đanh mặt, giết người càng lưu loát hơn, như bình thường ta đói bụng muốn ăn cơm, trong nháy mắt, sẽ đòi Trần Bình An xới thêm cho ta một bát cơm tol"
Tiểu cô nương càng nói càng Vui vẻ.
Nói làm thuỷ thần nương nương kinh tâm động phách.
Thẳng đến giờ phút này, mới ý thức được Trần Bình An dẫn theo tiểu quái thai như thế nào.
Chuyện giết người mà nói như ăn cơm, hơn nữa không phải kiểu trẻ con ngây thơ thích nói ra ngôn luận kinh người.
Thuỷ thần nương nương thay đổi ánh mắt, lại cần thận quan sát Bùi Tiền.
Bùi Tiền đột nhiên cả giận nói: "Thuỷ thần nương nương này, bà thật là bụng dạ xấu, lấy oán trả ơn! Ngươi có phải cố ý hại ta, một lòng một dạ muốn Trần Bình An nhìn thấy ta phạm vào sai lầm lớn, đuổi ta ra khỏi nhà, bà nhân cơ hội làm người tốt thu lưu ta, muốn ta ở Bích Du phủ này làm tiểu nha hoàn bưng trà đưa nước cho bà hay không?”
Thuỷ thần nương nương lặng lẽ không lên tiếng, vừa cõng Trần Bình An ngủ say. vừa cúi đầu đánh giá tiểu cô nương ngăm đen nhỏ nhắn.
Nàng cố ý để ánh mắt mình lạnh như băng, đã có cố ý che giấu, lại có chút tiết lộ, cười hỏi: "Ngươi thấy ta như vậy à?"
Quả nhiên, Bùi Tiền lập tức lui ra phía sau một bước, ra vẻ thoải mái cười nói: "Thuỷ thần nương nương, ta nói giỡn với bà đó."
Trong lòng thuỷ thần nương nương hiểu rõ.
Tiểu cô nương có được kim hình thiên tư này, lai lịch tuyệt đối không nhỏ, hơn nữa gần như không cần hy vọng xa vời khống chế tâm tính người này. Thuỷ thần nương nương không biết sao nhớ tới lúc đầu Bùi Tiền bưng nước tới, một câu nhẹ nhàng của Trần Bình An, tiểu cô nương lập tức quay trở lại đường cũ thả lại vốc tinh hoa nước kia, hơn nữa giống như hoàn toàn thuận theo bản tâm, không có chút ý tứ làm trái.
Thuỷ thần nương nương rốt cuộc nhắm nuốt ra một ít manh mối.
Sau đó ở trong lòng tán thưởng một tiếng đối với người trẻ tuổi sau lưng.
Bùi Tiền vui vẻ,"Vừa rồi bà làm ta sợ đó.”
Thuỷ thần nương nương có chút bát đắc dĩ, tiêu nha đầu quả thực có trực giác sâu sắc hiểu rõ lòng người phập phòng? Vậy nếu có ai sớm chiều ở chung với nó, sẽ mệt biết bao?
Đưa Trần Bình An đến một tiều viện riêng biệt lịch sự tao nhã nhất của Bích Du phủ, cửa sân cửa phòng tự mở ra, đặt hắn ở trên giường đệm chăn đẹp đẽ quý giá, Bùi Tiền la hét tránh ra tránh ra, giúp Trần Bình An cởi giày, đắp chăn, lúc này mới đặt mông ngồi ở bên giường, trừng mắt nhìn thuỷ thần nương nương, người sau cười nói: "Ngươi có chỗ ngủ của ngươi, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi. ˆ
Bùi Tiền dùng sức lắc đầu nói: "Ta phải gác đêm thay cha ta, đề phòng người xấu."
Thuỷ thần nương nương đùa: "Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện nịnh bợ nữa, Trần Bình An đã thật sự ngủ rồi."
Bùi Tiền nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn Trần Bình An, lúc này mới đứng dậy, cười hì hì nói: "Vậy dẫn ta đi ngủ chốc lát đi, mệt chết ta rồi. Nhưng tuyệt đối nhớ rõ khi nào cha ta tỉnh, thì lập tức đánh tiếng với ta, chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường, đã hứa sau khi trời sáng đuổi kịp đại đội ngũ, cha ta xưa nay nói là giữ lời." Thuỷ thần nương nương xem như hoàn toàn phục đứa trẻ còn nhỏ mà khôn lanh này, sau khi dẫn theo Bùi Tiền rời khỏi phòng, tò mò hỏi: "Đại đội ngũ? Chuyện gì vậy?”
Bùi Tiền do dự một phen, đại khái nói một phen tình huống đội ngũ Diêu gia.
Thuỷ thần nương nương gật gật đầu,"Không thành vấn đề, các ngươi an tâm ngủ hai canh giò, đến lúc đó ta giống đêm qua, lập tức đưa các ngươi đến thượng du Mai Hà.”
Bùi Tiền lúc này mới yên tâm, đi theo vị nữ tử dưa lùn cực kỳ có tiền này cùng tới chỗ ở, ngay tong môt sân nhà phu cân. ngoài miệng thì bắt bẻ, vẻ mặt chán ghét, nhưng trong đầu đã sớm hâm mộ rối tinh rối mù. Thầm nghĩ về sau mình có cả đống bạc, nhất định phải có tòa nhà lớn như vậy, căn phòng phú quý khí phái như vậy, còn phải dùng vàng bạc trải đất, lại ở trong phòng dán những lá bùa giấy vàng kia.
An trí xong Trần Bình An cùng tiều cô nương tỉnh quái, thuỷ thần nương nương một bước đã đi tới ngoài cửa lớn Bích Du phủ, ngắng đầu nhìn tắm biển kia, suy nghĩ xuất thần.
Lại một bước bước lùi, nháy mắt đã tới trong từ miếu thuỷ thần cung phụng có kim thân của nàng, cách mở cửa nghênh đón khách hành hương còn khoảng một khắc đồng hồ, nàng bước vào trong chủ điện.
Lúc trước nàng kết thành Kim Đan cảnh, trời sinh hiện tượng lạ, khiến máy trăm khách hành hương ngoài cửa cúi đầu bái lạy, thành tâm đến cực điểm, nàng ở xa xa trong Bích Du phủ, cũng sinh lòng cảm ứng, có chút cảm ngộ đối với hương khói thần đạo.
Bức kim thân đất nung trên thần đài trong đại điện đã khôi phục nguyên dạng, không có thần quang lộ ra ngoài nữa, chiếu rọi Mai hà, tượng thần thật ra chỉ có bốn năm phần tương tự với tướng mạo bản thân nàng, hơn nữa nữ tử tượng thần dáng người thướt tha, ống tay áo bay bay, đường cong linh động, như thần nhân thân khoác thiên y, đầy tường gió động.
Nàng vẫn cảm thấy hoàn toàn không phải mình, quá mức điểm tô cho đẹp hình dung nhan sắc của mình, chẳng qua đây là quy củ sơn thuỷ thần linh cùng từ miếu đúc tượng, một người phụ nữ trông miếu sớm nhất, sau khi chết đuối được nàng cứu, liền khăng khăng một mực, từ bỏ thân phận phú quý thế tục, ở miếu thủy thần đảm nhiệm người trông miếu, làm một lần là năm mươi năm, từ một vị phụ nhân trẻ tuổi, chậm rãi biến thành bà lão đầu bạc, bởi vì không có tư chất tu hành, chỉ là sống đến tám mươi tuổi đã qua đời, chính là người trông miếu này cần cù, hành tâu bốn phương, giúp đỡ mình thu nạp tín đồ, năm này qua năm khác mở lều cháo cứu tế dân chúng, khi hấp hối, bà lão cầm bàn tay mềm như ngọc mỡ dê của thuỷ thần nương nương, khàn khàn cười nói nương nương vẫn đẹp như vậy, kim thân thần tượng vẫn là thợ thủ công tay nghề không tỉnh, không bằng một phần vạn dung nhan của nương nương, là do bà người trông miếu này làm không tốt. Cuối cùng bà lão hai mắt đẫm lệ, hỏi thuỷ thần nương nương một câu, bốn chữ mà thôi,"Khả tằng tiêu liễu (có từng tiêu không) 2"
(Tiêu có nhiều nghĩa: 1. Biến mắt, tiêu tan; 2. Tiêu khiển, giải trí; 3. Nhu cầu)
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận