Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1338: Hành Tẩu Bốn Phương (5)

Chương 1338: Hành Tẩu Bốn Phương (5)Chương 1338: Hành Tẩu Bốn Phương (5)
Chương 1338: Hành Tầâu Bốn Phương (5)
Phương thức có chút kỳ quái, là một số từ ngữ khen ngợi Lục Sĩ dạy các cô từ trên sách vở vơ vét đến. Ba thiếu nữ tuổi thanh xuân vốn là tiểu thư nhà quan lại mang tội ở giáo phường, đối với thi từ văn chương cũng không xa lạ, hôm nay nhà cổ lại cất chứa rất nhiều sách, cho nên không khó.
Cho nên có người nói thi từ công tử, như phù dung mới nở, tự nhiên đáng yêu.
Lại có mỹ tỳ nói công tử khí độ, như Đông hải giương buồm, phong nhật lưu lệ.
Còn có thiếu nữ nói dung mạo công tử, như chi lan ngọc thụ, tỏa sáng khắp nhà.
Lục Sĩ thoải mái cười to.
Trên cả quãng đường, Lục Sĩ cởi giày, đi trên đường, cuối cùng tựa chéo vào một cái giường La Hán tạo hình đơn giản thanh lịch, có mỹ tỳ muốn tiến lên hầu hạ, bị Lục Sĩ phát tay đuổi đi.
Hắn ngửi ngửi bầu rượu, nhấp ngụm rượu, tuy so với rượu của Ngẫu Hoa phúc địa, hương vị đã tốt hơn không ít, nhưng nào có thể so sánh rượu tiên gia Hạo Nhiên Thiên Hạ ủ. Lục Sĩ mang bầu rượu vẫn còn một con Tửu Trùng quý hiếm nắm úp sắp nơi đáy bầu, tùy tay vứt ở trên bàn nơi xa, vững vàng, không tung tóe ra giọt rượu nào.
Một hồi lâu sau đó, trong tòa nhà cười nói hoan ca này, Ngẫu Hoa phúc địa đã là gió nổi mây phun, giang hồ là như thé, triều đình sa trường càng như thế.
Lục Sĩ đang dạy một vị tỷ nữ trí tuệ đấu trà, có mỹ tỳ nói là ngoài phòng có vị lão nho sĩ tới nhà thăm hỏi.
Lục Sĩ liền gác lại nhã sự trong tay, tự mình đi nghênh đón vị Chủng lão phu tử trường tư kia. Dựa theo ý của Tào Tình Lãng, Chủng tiên sinh tuy nghiêm khắc, nhưng đối với tất cả mọi người trường tư đều dạy rất hay, và rất kiên nhẫn.
Ngoài cửa, chính là Chủng Thu quốc sư Nam Uyễn quốc, sắc mặt không quá dễ coi, từ chối lời mời vào cửa, nói ở cửa nói xong chuyện là đi luôn.
Lục Sĩ cười nói: "Rửa tai lắng nghe phu tử dạy bảo."
Chủng Thu trầm giọng nói: "Lục công tử, ngươi tuy là tốt bụng, lại đang nuông chiều cho hư kẻ khác!"
Lục Sĩ cố ý kinh ngạc,"Xin được chỉ giáo?" Chủng Thu căm tức nói: "Lục công tử dám làm không dám nhận?”
Lục Sĩ bốp một tiếng mở ra quạt xếp, nhẹ nhàng quạt gió, phong lưu phóng khoáng, Xin hỏi Chủng phu tử, ta sai ở nơi nào?"
Chủng Thu hít sâu một hơi.
Lục Sĩ này, trong nửa năm qua, dạy Tào Tình Lãng cả một đống cái gọi là tình đời cùng đạo lý.
Nếu không phải hôm nay trường tư bên kia, Chủng Thu trong lúc vô tình phát hiện Tào Tình Lãng tranh chấp với bạn cùng trường, chỉ sợ cũng không biết Lục Sĩ này đã rót cho Tào Tình Lãng nhiều "tạp học" như vậy.
Cái gì hận người có cười người không. Cái gì người tốt khó làm, khó ở chỗ ít có người tốt thật sự hiểu được quân tử thi ân không cần báo đáp, cho nên loại người tốt này, dễ dàng trở nên không tốt nhất. Những người lương thiện kia mở lều cháo cứu tế dân chạy nạn, là đang làm việc thiện không giả, nhưng người nghèo khổ nhận bố thí húp cháo ăn bánh, cũng là người lương thiện của những phú ông gia này. Trừ những thứ này, còn có rất nhiều thứ lộn xộn ngoài học vấn đạo lý, ngay cả Chủng Thu xưa nay trứ danh bác học cũng chưa từng nghe nói, cái gì đạo gia binh mã khoa, Mặc gia cơ quan thuật, dược gia bách thảo thối kim thân, cái gì phản lão hoàn anh.
May mà Tào Tình Lãng sau khi bị vị tiên sinh dạy học vẻ mặt ôn hoà hỏi thăm đã không giấu diễm, một năm một mười nói nội dung được học.
Chủng Thu ổn định tâm thần, chậm rãi nói: "Tào Tình Lãng bản tính như thế nào?"
Lục Sĩ nghĩ nghĩ"Thuần lương hướng thiện."
Chủng Thu lại hỏi: "Tào Tình Lãng tài tình như thế nào?" Lục Sĩ thở dài, "Khá."
Chủng Thu hỏi tiếp,"Tào Tình Lãng năm nay máy tuổi?"
Lục Sĩ phá lệ có chút chột da.
Chủng Thu cảm khái: "Làm người, không phải võ phu học nghệ, chịu được khổ thì có thể đi về phía trước, tốc độ mà thôi, không phải trích tiên nhân các ngươi tu đạo, thiên phú tốt, thì có thể ngày đi ngàn dặm, thậm chí cũng không phải chúng ta đám nho sĩ cao tuổi này nghiên cứu học vấn, phải hướng cao mà làm, cầu rộng cầu đủ cầu tỉnh, đều có thể theo đuổi. Chuyện làm người, nhất là Tào Tình Lãng đứa bé tầm tuổi như vây. chân thành thuần phác là quan trọng nhất, tuổi nhỏ đọc sách, nghi nan trùng trùng, không hiểu, không sao, viết chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, không có cái thần, càng không sao, nhưng mà Chủng Thu ta dám nói, điển tịch nho gia thế gian này, không dám nói từng chữ từng câu đều thích hợp, nhưng xét đến cùng là học vấn không sai nhất, hôm nay Tào Tình Lãng đọc vào càng nhiều, sau khi trưởng thành, thì có thể đi được càng an lòng. Đứa nhỏ tuổi như vậy, sao có thể lập tức nhận nhiều học vấn pha tạp như vậy?”
Lục Sĩ thu hồi cây quạt xếp, chắp tay bồi tội nói: "Lục Sĩ biết Sai rồi."
Chủng Thu thở dài, hừ lạnh nói: "Nếu Trần Bình An ở lại bên người Tào Tình Lãng, tuyệt đối sẽ không làm việc như ngươi."
Lục Sĩ ngắng đầu, chẳng những chưa tức giận, ngược lại cười vui sướng,"Chủng phu tử lần này dạy bảo, khiến Lục Sĩ ta được lợi rất lớn, vì bày tỏ lòng biết ơn, sau này ta nhất định đưa tặng một vò lớn rượu ngon, tuyệt đối là rượu tiên chưa từng có trong lịch sử Ngẫu Hoa phúc địal"
Chủng Thu trầm giọng nói: "Miễn." Chủng Thu xoay người rời đi.
Lục Sĩ đột nhiên cười hỏi: "Nếu là Trần Bình An mời ngươi uống rượu, Chủng Thu ngươi sẽ như thế nào?"
Chủng Thu xem ra bị vị trích tiên nhân này chọc tức không nhẹ, đầu cũng không quay lại,'Chỉ chút tửu lượng đó của hắn, không đủ xài, mấy hơi là ngã.”
Lục Sĩ nhìn bóng lưng thanh sam càng lúc càng xa kia, thở dài một tiếng.
Đạo chi tình vị, mạc nhược tính mạng (đại đạo tinh diệu, không bằng tánh mạng).
Tỉnh mộng đầu tiên. Nếu là sinh ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, vị Chủng lão phu tử này, khó lường nha.
Bởi vì là đang là thời tiết du xuân ngắm cảnh cho nên những người qua lại trên đường cái ngoài quận thành mặc rất nhiều áo quân tươi đẹp.
Nếu là xe ngựa bình thường chạy, bụi đất bốc lên sẽ không quá lớn, nhưng một khi có ky đội phóng ngựa chạy, người đi đường hai bên sẽ chịu khổ, Bùi Tiền đã hít phải không ít bụi, quần áo xám xịt, nó tức giận đến mức vội vàng từ trong hành lý đeo chéo lấy ra một quả lê thơm. hung hăng găm mát hơn nửa, lúc này mới hết tức. Những hoa quả tiên gia quán trọ Bách Hoa Uyễn mỗi ngày đổi mới này, Bùi Tiền chưa từng dám mở miệng hỏi sư phụ, có thể mang đi hay không, ngược lại chính Trần Bình An đã tự đi hỏi quản sự quán trọ, biết được có thể tùy ý khách nhân mang đi khỏi quán trọ, mới mang cái đĩa của mấy gian phòng vơ vét hét, đóng gói mang đi!
Sau đó Trằn Bình An cho Bùi Tiền một quả lê thơm cùng một nắm táo, để nó ăn trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận