Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1711: Gió Tuyết Dữ Dội (2)

Chương 1711: Gió Tuyết Dữ Dội (2)Chương 1711: Gió Tuyết Dữ Dội (2)
Nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng trên thực tế, theo Trần Bình An thấy thì như vậy mới đúng, nếu không lỡ như gặp phải ky binh lạ mặt nào từ phương bắc xa xôi đến, mà lầm tưởng là binh mã bình thường đến từ lãnh thổ trung bộ của Bảo Bình châu, một khi xảy ra xung đột, đừng nói là một tu sĩ Hạ Ngũ cảnh như Tằng Dịch, cho dù có là một Kim đan địa tiên ở Thạch Hào quốc thấp hơn một người nhưng hơn cả vạn người, cũng đều sẽ gặp trở ngại khi đối mặt với ky binh Đại Ly, nói không chừng sẽ đi đến kết cục thân tử đạo tiêu.
Về vấn đề này, Trần Bình An không cố ý nhắc nhở Tằng Dịch, có nhiều đạo lý tưởng chừng như rất nông cạn, nhưng suy cho cùng phải tự mình trải nghiệm thì mới hiểu sâu sắc được, hoặc ít nhất là tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy.
Tằng Dịch bắt đầu tu hành, sử dụng bí thuật của tiên gia do Trần tiên sinh truyền thụ lại, hít vào thở ra, sự siêng năng có thể bù đắp cho những khuyết điểm của mình, càng xuất thân là một dã tu một nghèo hai trắng, hắn ta càng trân trọng cơ hội đến không dễ dàng này.
Bây giờ Trần Bình An tu tâm không phải dễ dàng, còn về chuyện tu lực thì dĩ nhiên là cứ trì trệ không thăng tiến được, chưởng pháp kiếm thuật và tu đạo hút lấy linh khí, ba cái đều như nhau.
Trần Bình An đứng dậy, bước qua ngưỡng cửa và đi ra ngoài chính điện của miếu Linh Quan, hơi cau mày.
Ở nơi thôn dã có một câu nói xưa được lưu truyền rộng rãi, đó là một người thì không vào chùa, hai người không thể canh giếng.
(Một câu nói xưa xuất phát theo hiện tượng tự nhiên trong đời sống, đều để chỉ về bản chất con người: một người thì không vào chùa: hầu hết các ngôi chùa cổ đều được xây dựng ở những nơi vắng vẻ và yên tĩnh nên thường dễ bị cướp bóc chiếm giữ, nếu một người liều lĩnh bước vào, có thể rơi vào miệng cọp, vì vậy không vào chùa một mình là cảnh cáo cho mọi người, khi ở một mình, tốt nhất không nên hấp tấp vào chùa, tránh nguy hiểm. Còn hai người không thể canh giếng xuất phát từ một câu chuyện cổ kể về hai người đến kinh để thi. Do đường xa nên họ sắp ăn hết đồ ăn và nước uống mang theo. Đúng lúc bọn họ đang định bỏ cuộc thì thấy trước mặt có một cái giếng, một thư sinh ngồi xổm bên giếng uống nước, nhưng thư sinh kia lại có ý đồ giết người nên đẩy anh ta xuống giếng, lấy đi đồ ăn tiên bạc của người đó rồi bỏ đi, đồng thời cũng có thể giảm bớt đối thủ cạnh tranh hơn, cuối cùng sự việc cũng bại lộ. Nên người ta nói hai người không thể canh giếng. )
Người bình thường chưa chắc đã thực sự hiểu được sự huyền bí trong đó, nhưng những người tu đạo sẽ lĩnh hội được rất sâu sắc.
Khi ý niệm lương thiện trong căn phòng nội tâm của một người như cây đổ bầy khỉ tan, thì tạp niệm, ác niệm sẽ lần lượt nối đuôi nhau ùa vào và ngược lại cũng vậy.
Nếu mở rộng đến tự miếu và đạo quan, nơi mà vốn dĩ hương khói nghi ngút cũng thế, đó vốn là những nơi mà thần linh trấn giữ, ma quỷ phải e sợ, là nơi có quy tắc, một khi hương khói biến mất, linh khí phân tán, sẽ dễ dàng khiến quỷ quái âm vật thèm muốn và nhìn trộm.
Đây chính là lý do tại sao rất nhiều giấy bút ghi chú của các văn nhân đều ghi chép lại hàng loạt sự việc kỳ lạ xảy ra trong những ngôi tự miếu bị tàn phá.
Đã có lần ở giữa Thái Y quốc và Sơ Thủy quốc, Trần Bình An gặp phải một con hồ mị trong một ngôi tự miếu đổ nát.
Lần đó có trùng phùng và cũng có biệt ly.
Trần Bình An cúi đầu nắm tay lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi sương trắng, xoa hai lòng bàn tay vào nhau để giữ ấm, nghĩ ngợi rồi đóng cửa lại, để tránh không quấy rầy đến việc tu hành của Tằng Dịch.
Tằng Dịch bản tính đơn thuần, nhưng trên con đường tu đạo lại không đủ kiên định, rất dễ bị phân tâm phân thần, cho nên đêm nay, chuyện rèn luyện linh khí, sưởi ấm khí phủ vừa bắt đầu đã bị cắt đứt, nên chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu, một hay hai lần không sao cả, nhưng nếu quá nhiều lần, một khi nó hình thành một quỹ đạo tinh thần mà ngay cả bản thân Tằng Dịch cũng không nhận ra thì đó sẽ là một rắc rối lớn. Sự lười biếng, tham lam của con người, v. v. đa phần đều như vậy, tưởng chừng như đang lặng lẽ diễn ra, vô cùng tự nhiên, nhưng thực ra là ở trong mắt người khác, đã có dấu vết và manh mối từ lâu rồi.
Vì vậy, trong giai đoạn đầu kỳ tu hành của Tằng Dịch, Trần Bình An phải lãng phí chút công sức, chăm sóc thiếu niên này nhiều hơn một chút.
Cho dù không phải là sư phụ nhưng hắn trông cũng khá giống một người hộ đạo rồi.
Nghĩ tới đây, Trần Bình An đột nhiên bật cười.
Trần Bình An chẳng những không cảm thấy tâm trạng nặng nề, mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn một chút, có lẽ hắn đang nghĩ đến một số chuyện vui trong quá khứ, thậm chí trong lúc trước khi hắn kịp nhận ra, hắn đã thả lỏng lông mày, cười nói: "Đi ra đi, ta biết các ngươi đang ở đây. Ngôi miếu Linh Quan này mặc dù hương khói đã điêu tàn, nhưng một trong những phân thân của kim thân pháp tướng đã ẩn náu ngủ say nhiều năm, chút thần tính còn sót lại của Linh Quan lão gia không đủ để hắn ta xuất hiện bảo vệ vận mệnh của nơi này đâu, những giữa hai người các ngươi không thù không oán, nước sông không phạm nước giếng, không phải là sẽ tốt hơn đột nhiên gây thù chuốc oán với nhau phải không? Một khi gặp một Linh Quan lão gia nào đó tính tình không tốt, bất chất việc tiêu hao thần tính, phá vỡ kim thân của mình cũng phải đánh chết các ngươi, các ngươi có thể vào ăn uống chút tàn dư hương khói bên ngoài chính điện, ta tin rằng vị Linh Quan lão gia phía sau các ngươi có thể sẽ không tức giận đâu. Âm dương cách biệt, phàm phu tục tử thường thích dương ghét âm, nhưng Linh Quan của đạo gia thì chưa chắc đã thế. Các ngươi đã chết rồi mà vẫn còn tồn tại vốn dĩ là do ý trời và cơ duyên của mình, vì vậy các ngươi có thể đi lang thang bên ngoài chính điện, giúp bản thân duy trì chút linh quan, nhưng đừng đi vào chính điện."
Trần Bình An nói rất kiên nhẫn và kỹ lưỡng, bởi vì nhiều âm vật quỷ quái sau khi chết, lệ khí, hận thù hoặc chập niệm vẫn còn quanh quẩn không tiêu tan, bọn chúng đần độn ngu si, mức hiểu biết về thế giới cũng không nhiều hơn khi bọn chúng còn sống, e rằng ngay cả một sơn trạch dã tu Hạ Ngũ cảnh như Tằng Dịch cũng không bằng.
Trong mắt Trần Bình An, có vài vật âm đang ẩn nấp ở gần cửa sau của tiền điện, từng cơn gió âm thổi đến, không quá mạnh mẽ, bây giờ đang là cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông. Những người dân có đủ dương khí, chẳng hạn như người nam tử trẻ trung, cường tráng, đứng ở vị trí giống như Trần Bình An chưa chắc đã có thể cảm nhận rõ ràng âm khí và tà khí do vật âm tỏa ra, nhưng nếu bản thân mình là người có dương khí yếu, dễ chọc phải hậu họa, nói không chừng sẽ bị trúng chiêu, âm khí xâm nhập vào cơ thể, rất dễ bị nhiễm gió lạnh, bị bệnh đến không gượng dậy nổi. Các loại thuốc bổ khí do các lang trung vùng thôn dã kê đơn chưa chắc đã có hiệu quả vì chúng chỉ chữa được triệu chứng chứ không chữa được tận gốc rễ, người bệnh đã bị tổn thương đến thần hồn, nhưng những cách quê mùa như mời thầy cúng và gọi hồn, định thần nói không chừng ngược lại sẽ có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận