Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1771 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (4)



Chương 1771 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (4)




Sau đó ba người bọn họ nhìn thấy một danh lam thắng cảnh mang theo tiên khí, đó là một đầm nước sâu không có chủ, vào mùa thu trời đã là vào mùa rét đậm rồi, trên tường đá có khắc màu đỏ thẫm một câu bằng tiếng địa phương mà có tra huyện chí cũng không bằng không chứng: “Cổ bích thái cù kim thiếp vĩ. Vũ công kỵ nhập thu đàm thuỷ." Ba người nhìn lên và thấy rằng trên tường thực sự có có chút dấu vết màu vẽ, tư thế của con rồng mơ hồ hiện lên, còn đầm nước dưới chân thì xanh biếc, không nhìn thấy bất cứ tôm cá nào.
(Trích từ bài thơ Thần huyền khúc của Lý Hạ. Hai câu trên có nghĩa là Con cù long trên bức vách đẹp đẽ cổ kính với cái đuôi như tấm thiếp bằng vàng./ ược thần mưa cưỡi đi vào đầm nước mùa thu.)
Trần Bình An thu hồi ánh mắt, lại thò tay vào trong đầm nước, cảm nhận được sự mát lạnh, thì lại đột nhiên nhớ tới lò rèn Nguyễn gia được xây ven sông ở nơi quê nhà, do ông ta thích dòng nước âm u của con sông Long Tu.
Đầm nước sâu này thật ra cũng rất thích hợp để tôi luyện lưỡi kiếm, nhưng không hiểu tại sao không có tiên gia kiếm tu nào ở đây tu đạo. Trần Bình An bỗng nhiên rút tay lại, khí lạnh trong nước vốn không hề tinh khiết, nó còn trộn lẫn với rất nhiều khí xấu xa, bẩn thỉu, giống như một mớ hỗn độn, mặc dù sẽ không đến nỗi lập tức làm tổn thương linh hồn, nhưng lại cách hai chữ "tinh khiết" hơi xa, thảo nào nó chính là điều cấm kỵ lớn của các tu sĩ luyện kiếm.
Chắc là lúc trước ở đây đã có chuyện gì rồi.
Đại khái cũng giống như Phi Ưng bảo và Thượng Dương đài của Đồng Diệp châu.
Sau đó, Trần Bình An đi đến Mai Dụ quốc, đi ngang qua các vùng nông thôn và các quận thành, sẽ có những đứa trẻ không quen nhìn thấy ngựa, sẽ trốn sâu trong những bông hoa lau. Thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp những dã tu đi du ngoạn trông có vẻ bình thường, không có gì kỳ lạ, cũng như những đội ngũ đón dâu chiêng trống ầm ĩ, náo nhiệt ồn ào trên đường phố của các huyện thành. Sau khi đi hàng ngàn dặm, vượt qua núi sông, nhóm người của Trần Bình An còn vô tình gặp được một di tích mộ hoang mọc đầy cỏ dại, phát hiện ra một thanh kiếm cổ chỉ còn chuôi kiếm là chưa bị lấp vào trong bia mộ. Không biết là đã trải qua bao nhiêu trăm ngàn năm rồi, kiếm khí của nó vẫn còn dồi dào, vừa nhìn đã biết là một linh khí không tầm thường, nhưng theo năm tháng lâu đời, không hề được ôn dưỡng, nó đã đứng trên bờ vực tan nát. Mã Đốc Nghi muốn mang đi, dù sao nó cũng là vật vô chủ, sau khi mài dũa và sửa chữa, nói không chừng có thể được bán với giá tốt. Nhưng Trần Bình An không đồng ý, nói rằng đây là pháp khí được các đạo sĩ sử dụng để trấn áp phong thủy nơi này nên mới có thể trấn áp tà khí, ác khí, ngăn chặn nó lan rộng ra mọi hướng và trở thành tai họa.
Mã Đốc Nghi thân là âm vật làm sao có thể không nhìn ra được, chỉ là không quan tâm mà thôi, cô ta bèn cười nói: “Vậy thì rút thanh cổ kiếm ra. Nếu thật sự có yêu quái xuất hiện gây rối ở ngôi mộ hoang, chúng ta dứt khoát trừ yêu diệt ma, có được linh khí lại tích lũy thêm công đức, đó chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Đã bao nhiêu năm như vậy, mà vẫn còn hỗn loạn không rõ ràng, làm sao ngươi biết không có khó khăn hay khúc mắc gì trong đó?"
Mã Đốc Nghi có chút than oán: “Trần tiên sinh cái gì cũng giỏi, nhưng làm việc lại không nhanh nhẹn chút nào.”
Trần Bình An cười nói: "Trẻ nhỏ sức lực chưa tốt còn có thể đập vỡ chén cơm và đồ sứ, đó cũng có thể coi là nhanh nhẹn. Đám mã tặc kia, không phải Tằng Dịch cũng có thể nói giết là giết sao, cô cũng làm được như vậy, nếu ta muốn làm thì lại càng dễ dàng hơn."
Trần Bình An cảm khái nói: "Nhân tâm tụ một lòng là một việc rất đáng sợ. Trong một ngôi chùa cổ vắng lặng, nếu có một người bước vào thắp hương bái Phật sẽ cảm thấy kính sợ, nhưng nếu ồn ào và đông đúc thì chưa chắc đã cảm thấy sợ nữa. Nói một cách cực đoan hơn một chút, thì người ta hay nói không được tìm vàng trên mặt phật, nhưng nếu có người cầm đầu thì sẽ nói làm là làm thôi.”
(佛面刮金 phật diện quát kim, ẩn dụ cho việc cố gắng tìm kiếm và cướp bóc từ một nơi không nên bị xâm chiếm hoặc nơi đã bị hạn chế.)
Cưỡi ngựa xuyên qua nghĩa trang, Trần Bình An đột nhiên quay đầu nhìn lại và thấy xung quanh không còn người với quỷ nữa.
Có lần, hắn dừng ngựa nghỉ bên một hồ nước sâu trong núi, Tằng Dịch nhặt sỏi ném xuống nước, Mã Đốc Nghi một mình chọn một nơi vắng vẻ, cởi giày, thò chân xuống làn nước mát, rồi vươn vai, khuôn mặt tràn đầy ý cười, vừa lúc có chuồn chuồn bay qua bay lại, vô tình bay đậu trên đầu cây trâm.
Mã Đốc Nghi ngừng cử động, muốn nó ở lại thêm chút nữa.
Xa xa có một gã tiều phu trẻ tuổi đang gánh bó củi trên vai, tình cờ đi ngang qua gần đó, dừng bước chân lại, ngẩn ngơ nhìn Mã Đốc Nghi, tưởng nhầm là một vị tiên nữ, thiêu niên đem lòng ái mộ nhưng lại tự thẹn mình thấp kém.
Mã Đốc Nghi đưa tay đuổi con chuồn chuồn đi, quay đầu lại, vươn tay nắm chặt bộ lông cáo ở thái dương, định đột ngột mở ra dọa cho thiếu niên nơi thôn dã đó phải há hốc mồm.
Kết quả là Trần Bình An ném một viên sỏi vào ngón tay của cô, hất tay cô ra.
Mã Đốc Nghi giận dữ quay người lại, hai chân đung đưa khiến nước bắn lên vô số bọt nước.
Thiếu niên nhanh chóng bỏ chạy.
Hắn ta vốn không định nói cho những người cùng tuổi trong làng biết mình đã gặp được thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp bên hồ, chỉ bản thân mình âm thầm khắc ghi trong lòng là được.
Ở một huyện thành phồn hoa, ngay cả Trần Bình An đã quen với những điều kỳ lạ, cũng cảm thấy đã được mở rộng tầm mắt.
Có một thư sinh say bí tỉ đang điên cuồng chạy lung tung, quần áo không che cơ thể, lộ ra phần ngực, bước chân lảo đảo, vô cùng hào phóng, bảo thư đồng xách một thùng đầy mực, thư sinh dùng đầu mình như một cây bút để “viết” lên trên đường phố.
Ở cuối đường có những nô bộc, xung quanh là những thùng nước chứa đầy nước giếng, chỉ đợi lão gia của nhà mình phát điên xong bọn họ sẽ dọn dẹp sạch sẽ tàn cuộc.
Đây thực sự không thể xem là một công việc vất vả được, nhưng lần nào cũng bị mọi người liếc mắt, bọn họ tức giận lão gia đọc sách đến điên này của mình vô cùng nhưng lại không dám lên tiếng.
Hỏi thăm dân chúng thì biết được hóa ra hắn ta lại là một huyện úy, có danh tiếng và địa vị.



Bạn cần đăng nhập để bình luận