Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1213: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (2)

Chương 1213: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (2)Chương 1213: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (2)
Chương 1213: Hy Vọng
Đâu Vai Người Khác (2)
Trịnh Đại Phong ném vỏ đậu phông trong tay xuống đất, ánh mắt lạnh lùng: "Nói muốn gã kia sống không bằng chết. Lão Triệu biết chút thủ đoạn cắm ky oai môn tà môn oai đạo, đến lúc đó tiểu tử kia sẽ được hưởng phúc."
Mãi đến giờ phút này, Trần Bình An mới quay đầu, cười nói với nhóm bốn người Ngụy Tiện ở sau lưng: “Ta quên giới thiệu, người này tên là Trịnh Đại Phong, là đồng hương với ta, võ phu cửu cảnh. Là người canh cửa, chẳng qua lúc ấy ta và hắn từng có một chuyện làm ăn đáng giá mấy văn tiền, ta còn nợ ân tình của hắn."
Trịnh Đại Phong cười ôm quyền với bốn người: "Cửu cảnh mà thôi, khiến các vị chê cười rồi."
Trần Bình An nói tiếp: "Thanh phi kiếm Mười Lăm kia của ta, vốn chủ nhân phi kiếm chính là sư phụ của hắn. Trong hơn mười năm ở đây, sư phụ hắn hình như chỉ thu hai đồ đệ, Trịnh Đại Phong cửu cảnh, sư huynh hắn lại thuận lợi một đường thăng lên thập cảnh, nhẹ nhàng không khác gì chúng ta ăn cơm uống nước."
Ánh mắt Bùi Tiền sáng lên. con đường này thích hợp với mình a! Ăn cơm uống nước thôi cũng lên đến võ đạo thập cảnh, mình mỗi ngày còn phải đọc sách chép sách nữa, đó là còn chưa tính cả chuyện len lén uống rượu, vậy không hơn hay sao? |
Trịnh Đại Phong đưa tay lau mặt một cái, buồn bã nói: "Ông nội ngươi...”
Bốn người trong nhà, tâm cảnh mỗi người mỗi khác.
Âm thần họ Triệu sau khi chọc ngoáy [Trịnh Đại Phong mấy câu thì tiếp tục nói: "Kết quả tốt nhất chính là Trịnh Đại Phong chiến thắng Phù Huàề vốn đã chiếm hết thiên thời địa lợi, tiếp sau đó phải xem chúng ta mang theo Irịnh Đại Phong, cùng nhau sống sót trở về lại chỗ này thế nào. Từ Đăng Long đài ngoài thành về đến hiệu thuốc Khôi Trần ở nội thành! Khó, phải coi ý trời thế nào nữa. Chẳng qua quay đầu nhìn lại, sự tồn tại của Vân Lâm Khương thị đã là nguy hiểm lớn nhất, mà mặt mũi hào phiệt máy vị "Đại Chúc" tổ thượng Vân Lâm Khương thị truyền lại tới nay cũng được coi là cơ sở để chúng ta tìm đường sống. Rốt cuộc từ bề ngoài mà nói, nếu Trịnh Đại Phong may mắn còn sống đi xuống Đăng Long đài, không ai dám vẽ rắn thêm chân. ngay chính Phù gia cũng không dám công khai bội ước. Còn về riêng bên trong, vấn đề cũng lại là con đường từ Đăng Long đài đến cửa hiệu..."
Nói tới đây, âm thần họ Triệu đột nhiên hỏi: "Người kia thật sự không chịu ra tay?"
Rốt cuộc thì người kia chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn và Trịnh Đại Phong rời khỏi Ly Châu động thiên đi tới Lão Long thành.
Trịnh Đại Phong bĩíu môi: "Irước khi ta ra tay người nhà Phạm gia kia đã nói rõ, cùng lắm sẽ khiến Phạm gia không lừa ta, sau đó là khiến cho Phù gia không cách nào giá ngự biển mây trên Lão Long thành. còn cái khác, Trịnh Đại Phong ta nguyện ý tìm chết, cô ấy cũng chỉ còn cách đứng nhìn mà thôi.”
Lời của vị nữ tử tuổi trẻ áo xanh kia đã bị Trịnh Đại Phong sửa đi một chút, nguyên văn đầy đủ lời của nữ tử họ Phạm là một kiếm bổ rách biển mây, trực tiếp hủy đi một chiếc pháp bào thượng phẩm của Nguyên Anh cung phụng Ngọc Khuê tông Khương thị thực ra phải là: "Đã nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn cứ mãi là bộ dạng bùn nhão không thành được đại sự, vậy để ta nhìn ngươi bị họ đóng đinh một lần cho xong".
Trịnh Đại Phong đương nhiên sẽ không bê nguyên xi những lời này nói cho Trần Bình An nghe, quá xui xẻo, cũng quá mắt mặt xấu hỗ.
Trên thực tế khi đó những lời nói này đến âm thần họ Triệu cũng không cách nào nghe thấy được. Cảnh giới Phạm Tuấn Mậu lên cao, giờ đã thành Nguyên Anh, phong cách hành sự không khỏi có phần cổ quái.
Cả thảy Lão Long thành, trừ thành chủ Phù Huè ra, e là tất cả mọi người dù có suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được vì sao Phạm gia chọn đi ngược dòng, vì sao bọn họ không trực tiếp ngoan ngoãn dựa hơi Phù gia? Ở Phạm gia, có người tiếng nói còn nặng hơn cả cha Phạm Nhị, thậm chí nặng hơn tất cả người trong từ đường Phạm thị cộng lại. Người đó không phải là lão tổ Nguyên Anh lánh đời không ra nào hết, Nguyên Anh thì đúng là Nguyên Anh cảnh, nhưng tổ tông thì không phải, đó là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Phạm Nhị, đại gia khuê tú Phạm Tuấn Mậu, đáng tiếc cô lại không đứng về phía Trịnh Đại Phong, nói thẳng lần này chỉ coi như xem kịch hay mà thôi, không muốn lội nước đục, để mặc cho Trịnh Đại Phong khảng khái chịu chết.
Trịnh Đại Phong biết cô không phải đang đùa.
Tiếp sau âm thần họ Triệu tỉ mỉ giới thiệu về các Địa tiên Kim Đan, Nguyên Anh trong năm họ lớn ở Lão Long thành trừ Phạm gia, cùng với thần thông pháp bảo đại khái của từng người.
So với lời kể của Phạm Nhị ở trên thùng xe lúc trước thì chỉ nhiều thêm ba người, lại không có Nguyên Anh xa lạ nào tùy tiện bật ra từ khe đá cả, tính là một tin tức tốt không nhỏ.
Âm thần cười nói: "Đến tối ta sẽ có thể tìm được bản đồ Lão Long thành và Đăng Long đài."
Trần Bình An đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Âm thần liếc nhìn Trịnh Đại Phong, lần đầu tiên bật ra tiếng chửi đồng: "Mẹ nó chứ, đổi thành bảo hộ Trần Bình An thì tốt biết máy! Dù có đại chiến cũng không cần phải chuyện gì cũng cần ta chùi đít, thoải mái tử chiến một trận là được rồi, hơi đâu lo lắng chỗ này chỗ kia2
Trịnh Đại Phong liếc mắt nói: "Ai chà, thế những ngày thoải mái phơi nắng với lão tử, ngươi quên rồi?"
Âm thần hừ lạnh một tiếng.
Trần Bình An lại hỏi tiếp: "Có đại tu sĩ Ngọc Phác Cảnh tránh ở sau màn không, nếu có, là máy người?"
Trịnh Đại Phong cười nói: "Ở Bảo Bình châu chúng ta, Ngọc Phác Cảnh nhiều lắm chắc? Cần ta bám ngón tay tính toán giúp ngươi không?”
Trịnh Đại Phong bắt đầu vềnh lên từng ngón, miệng đếm: "Ly Châu động thiên chúng ta, Nguyễn Cung được tính là một người, Đại Ly Tống thị vênh váo như thế, hiện nay thôn tính gần nửa bức giang sơn Bảo Bình châu, lại vẫn hận không được cung phụng tay làm thợ rèn này, đúng không? Lão tổ tông Đại Tùy Cao thị thích làm thuyết thư tiên sinh là người tiếp theo. Phong Tuyết miếu có Ngụy Tắn, đó là thiên tài kiếm tu ngàn năm có một. Chân Võ sơn khẳng định có một người, chỉ là trước nay không chịu xuất đầu lộ diện. Tông chủ Thần Cáo tông mới vừa chen thân Tiên Nhân cảnh, nhận được đầu hàm Thiên Quân, sơn chủ Quan Hồ thư viện thì chưa hẳn là thượng ngũ cảnh. Ngươi đếm thử xem, trong một châu mới được mấy người Ngọc Phác Cảnh? Đương nhiên Thiên Quân Tạ Thực ở Bắc Câu Lô Châu, còn có kiếm tiên Tào Hi ở Nam Bà Sa châu, du hiệp Mặc gia Hứa Nhược, những người này không tính, rốt cục những người đó đều không phải là tu sĩ Bảo Bình châu."
Trần Bình An cười nói: "Sao lại không tính Thiên Quân Tạ Thực với kiếm tiên Tào Hi, hai vị này đều đi ra từ Ly Châu động thiên chúng ta, đúng không, chẳng qua là hoa nở trong tường hương thơm ngoài tường mà thôi, tu vị và danh tiếng nổi lên ở châu khác, nhưng gốc gác vẫn là đồng hương, đặc biệt là Tào Hi, tổ trạch chung một con hẻm với ta, lần trước ta còn đụng đầu với vị lão kiếm tiên này ở phố Nê Bình, Tào Hi là người không được hiền hậu cho lắm, động tay động chân với môn thần nhà ta, nhưng mà bị đại ca Lý Bảo Bình nhìn ra manh mối, tiện tay phá vỡ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận