Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 710: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn í

Chương 710: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn íChương 710: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn í
Chương 710: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn Dặm (3)
Liễu Xích Thành xoay người, có chút nghỉ hoặc khó hiểu.
Đột nhiên bên trong tâm hồ của hắn, có kỳ quang tia sáng kỳ dị từng trận gợn sóng nho nhỏ.
Sau đó trên mặt Liễu Xích Thành hiện ra nét kinh hãi cùng mừng như điên, sau trăm mối cảm xúc ngồn ngang, nhẹ giọng hỏi: "Hay cho một Tề Tĩnh Xuân, ngươi là nhân vật bực này, ở bất cứ tòa thiên hạ nào đều là đỉnh núi tiên nhân khó lường, sao lại lưu lạc đến tận đây?"
T Tĩnh Xuân cười hỏi ngược lại: "Tại sao lại nói là lưu lạc?"
Liễu Xích Thành hơi ngắn ra, vui lòng phục tùng nói: "Ta mặc cảm. Lần này coi như ta thiếu Trần Bình An một nhân tình. Về sau đợi cho ta một lần nữa nổi danh ở Trung Thổ Thần Châu, có thể để Trần Bình An đi Bạch Đề thành tìm ta."
Trước khi Liễu Xích Thành rời khỏi cổ tự, tay áo vung lên, bắt lấy hồ tiên nhỏ tuổi đã núp kín trong chỗ tối, cùng mang theo rời khỏi cổ tự.
Hồ tiên nhỏ tuổi trước đó đã thay đổi một thân y phục mới tinh, trên mặt vẽ loạn hai loại son, một mảng đỏ một mảng xanh, rất buồn cười, đại khái đây là giai nhân phán hồng do nàng nghĩ lầm?
Trong lòng nàng còn có một quyển bí tịch yêu quý được nàng giữ gìn nhiều năm, khắc bản thô, chữ sai liên miên, tên là Tài Tử Giai Nhân), viết về những chuyện tình yêu nam nữ, bên trên thuận tiện nói sơ qua về hiền thục lễ tiết của khêu các tiểu thư, ví dụ như nói chuyện với người khác thì tiếng nói phải mềm mại dịu dàng, lần đầu tiên thấy thư sinh anh tuần, trước tiên phải ngượng ngùng hạ thấp đầu một lần, sau đó sợ sệt ngắng đầu nhìn lén một lần, lại mặt đỏ cúi đầu lần nữa, học vấn bên trong khá lớn, để cho nàng được lợi không phải là ít, có vài chuyện kết cục thương cảm, nàng còn có thể xem một lần rơi lệ một lần.
Liễu Xích Thành thô lỗ bắt nàng đi, nàng vốn sợ hãi không nhẹ ít, chỉ là sau khi nàng nhìn thấy bên ngoài cổ tự có một vị thiếu niên tuấn mỹ đang đứng, tay hắn cầm cành liễu, mi tâm có một án đỏ, nàng lại nhảy nhót hẳn lên, cảm thấy lão thiên gia đãi mình không tệ, lần này đã giành được phần thưởng lang quân như ý nhất kiến chung tình.
Liễu Xích Thành mang theo đồ đệ cùng hồ mị, xuống núi đi xa, không biết đi về hướng nào.
Tề Tĩnh Xuân nhìn quanh bốn phía, cũng mang theo Trần Bình An rời khỏi cổ tự, ở mảnh đất trống ngoài cửa, nương nhờ ánh trăng, cùng nhau nhìn ra xa xa cảnh đêm sơn lĩnh.
T Tĩnh Xuân nhẹ giọng nói: "Người có ba hồn bảy vía, ba hồn là thai quang, sảng linh, u tinh. Sau khi ta chết, tuyệt đại bộ phận của một thân hồn phách khí vận, đều trả lại cho phương thiên địa này, những đứa nhỏ đệ tử như Lý Bảo Bình Lý Hòe, là lần lượt cho bọn họ một chữ "tÈ", mà ở ba người gồm ngươi, Triệu Diêu cùng Tống Tập Tân, đều lầy một luồng xuân phong mà ba hồn vụng trộm để lại, thân phận hiện tại lúc này của ta, thật ra không thể xem như Tê Tĩnh Xuân đầy đủ, chỉ xem như hộ đạo nhân hộ tống các ngươi đi một đoạn hoành trình, con đường Tống Tập Tân lựa chọn, càng lúc càng xa Nho gia chính thống, thế sự là như thế, đều có duyên pháp, không thể cưỡng cầu."
"Triệu Diêu lúc ấy bị Thôi Sàm ngăn trở, tình thế cấp bách, không thể không giao ra con dấu 'Thiên hạ nghênh xuân' kia, cái này vốn là chuyện ta đã sớm tính đến, cho nên trước đó từng nói với Triệu Diêu, nói hắn không cần câu nệ tồn vong của một con dấu, nhưng mà sau đó, Triệu Diêu đi con đường ở châu khác, có cơ duyên khác, tâm cảnh hắn vẫn là theo đó xuất hiện một ít sơ suất, về sau nói không chừng còn phải nhờ ngươi với danh nghĩa tiểu sư thúc, giúp hắn một lần."
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Tề Tĩnh Xuân cười nói: "Ngươi muốn nói vẫn chưa đáp ứng yêu câu của tiên sinh ta, cho nên không được tính là tiểu sư đệ của ta? Không sao hết, ngươi không nhận lão tú tài làm tiên sinh, ta vẫn xem ngươi là tiểu sư đệ."
Trần Bình An gãi gãi đầu, gật đầu nói: “Được!”
Tê Tĩnh Xuân vỗ vỗ Trần Bình An bả vai,"Chuyến đi lần này, có mệt hay không?”
Trần Bình An lắc đầu nói: "Phần khích thật sự, trừ luyện quyền, còn có thể phùng sơn ngộ thủy, kết giao với những người bạn mới như Từ đại hiệp cùng Trương Sơn Phong, hơn nữa gặp được rất nhiều tinh mị thần tiên ma quái, không mệt."
Tựa như sợ Tê tiên sinh không tin, Trần Bình An cười nói: "Thật sự không mệt!"
Tê Tĩnh Xuân ừ một tiếng.
Hắn biết, cái này chỉ là bản thân thiếu niên cảm thấy không mệt mà thôi, sao có khả năng một đường nhấp nhô xóc nảy, không mệt chút nào? Ngày qua ngày buồn tẻ luyện quyền, gánh trên đôi vai gầy gò phần nhiều là mong đợi của người khác cùng gian khổ của thế đạo, càng cần khắp nơi đề phòng lòng người hiểm ác, những chuyện những người từng đối mặt, tất cả đều là tồn tại khó hiểu, không mệt mới là việc lạ.
Nhưng thiếu niên tự mình gánh đỡ trọng trách, chỉ nghĩ rằng đừng để cho người khác lo lắng mà thôi. Sau khi biết được không phải chuyện gì Tê tiên sinh cũng biết, Trần Bình An liền một hơi nói với hắn về Quá Sơn Tức thần kỳ, quán trọ ở Hành Vân Lưu Thủy hạng Hoàng Đình quốc, nói Yên Chi quận Thành Hoàng điện Trầm Ôn rất ngưỡng mộ Tề tiên sinh, còn nói đôi Sơn Thủy Ấn lợi hại, nói Ngụy Bách từ Kỳ Đôn sơn dọn đến quê nhà Phi Vân Sơn, nói giá y nữ quỷ, xương khô diễm quỷ tính tình khác nhau, đương nhiên, Trần Bình An nói nhiều nhát, vẫn là nam nhân mang mũ trúc kia, nói thời điểm nam nhân kia nhắc đến Tê tiên sinh, rõ ràng khuôn mặt tươi cười sáng lạn, toàn khuôn mặt đều dúm lại với nhau, một khắc đó lại hình như là thời điểm A Lương thương cảm nhát. Cuối cùng cười nói hắn bị một người tên là Đạo Lão Nhị, một quyền đánh trở về nhân gian, nhưng sau khi gặp lại, A Lương còn nói với hắn, không cần sốt ruột luyện kiếm, luyện quyền luyện đến cực hạn, cũng đã là đang luyện kiếm, cho nên Trần Bình An hắn không phải đặc biệt nôn nóng...
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Tề Tĩnh Xuân cùng thiếu niên thao thao bất tuyệt sóng vai mà đứng, cười hỏi: "Có phải rất nhớ A Lương hay không?"
Trần Bình An ngắng đầu nhìn phía màn trời, lẫm bẩm nói: "A Lương sẽ trở về thôi."
Trần Bình An quay đầu nhìn phía Tê tiên sinh,"Đúng không?"
Tể Tĩnh Xuân cười gật đầu.
Trần Bình An lại hỏi: "Vậy Tê tiên sinh thì sao?”
Tề Tĩnh Xuân thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Đưa người ngàn vạn dặm, cũng sẽ có lúc từ biệt. Tề Tĩnh Xuân ta đời này cũng chỉ có thể như vậy."
Trần Bình An cúi đầu, yên lặng nhìn dưới chân.
Tin tức này, tựa như lúc trước ở Dương gia cửa hàng, tuy Trần Bình An sớm có dự cảm, nhưng sau khi nghe được Dương lão nhân chính miếng nói ra hai chữ "Không đáng", thương tâm vẫn là sẽ thương tâm, hơn nữa không phải thương tâm bình thường.
T Tĩnh Xuân đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trên đầu thiếu niên,"Lần này những hồn phách còn sót lại của ta, nói là đảm nhiệm hộ đạo nhân cho ba người các ngươi, cuối cùng toàn bộ xuân phong tê tụ như thế, thật ra làm sao không phải để cho ngươi thay thế Tề Tĩnh Xuân ta đi giang hồ một chuyến, ta đã không có tiếc nuối."
Tề Tĩnh Xuân hiểu ý cười,"Có thể thương cảm, nhưng cũng có thể uống rượu mà."
Trần Bình An tháo hồ lô dưỡng kiếm bên hông xuống, đỏ hồng mắt, đưa cho Tê Tĩnh Xuân.
T Tĩnh Xuân thân hình càng lúc càng tan rã không chừng, duỗi cái lưng mỏi, lắc đầu cười nói: "Phần của ta coi như dư rồi."
Trần Bình An cũng không có uống rượu một mình, cột lại bên hông.
Là sợ mình thực sự uống rượu tới mức thành một tửu quỷ.
Tê Tĩnh Xuân đột nhiên nói: "Trần Bình An, ta cùng ngươi luyện quyền một lần cuối cùng?"
Trần Bình An thắc mắc nói: "Lục bộ tâu thung?"
Tễ Tĩnh Xuân gật gật đầu.
Trần Bình An hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước, thản nhiên ra quyên.
Ánh trăng sáng rọi, thanh sam nho sĩ ở bên cạnh Trần Bình An, cùng nhau theo thiếu niên đi tới trước ra quyền, cũng rất thản nhiên.
Sau khi Trần Bình An đi xong một lượt quyền cọc, nhẹ nhàng dừng lại bước chân, không luyện quyền nữa.
Hắn không quay đầu nhìn lại, cứ như vậy nhìn phương xa, hai tay áo Trần Bình An không còn xuân phong quanh quần.
Hắn biết. Tè tiên sinh, thật sự đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận