Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1730 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (7)



Chương 1730 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (7)




Hồ Hàm híp mắt cười nói: “Trùng hợp, thật là trùng hợp. Nếu như mọi người đều là người trong giang hồ, vậy thì ta cũng không thể không nói một chút về đạo nghĩa giang hồ. Chúng ta thương lượng một chút đi, ngươi và thiếu niên có thể rời đi, chỉ để lại nữ quỷ da cáo kia thôi, thế nào hả?"
Trần Bình An cười không nói gì.
Hồ Hàm dời ánh mắt, một lần nữa nhìn vào dấu chân nông sâu trong tuyết phía sau Trần Bình An.
Người bình thường sẽ không nhìn ra được sự khác biệt, nhưng Hồ Hàm thân là võ phu cảnh thứ bảy, tất nhiên sẽ có thị lực cực tốt, có thể nhìn rõ từng chi tiết, từ lúc chàng trai xuống ngựa, đáp xuống đất rồi đi tới đây, bước đi của hắn nông sâu không đều, cao cao thấp thấp.
Trần Bình An mỉm cười nói: "Đừng nhìn nữa, ngươi không nhìn ra được chân tướng đâu. Lần thứ hai khi ta xuất môn du ngoạn một mình, có ngồi trên thuyền của tiên gia, ta đã biết cách che giấu độ sâu của bước chân và tốc độ hít thở của mình rồi. Lòng hại người thì không thể có, nhưng lòng đề phòng người thì không thể không có, cho nên sau khi ta luyện quyền càng ngày càng nhiều, thói quen cũng trở thành tự nhiên, có những lúc bản thân ta cũng không chú ý đến.”
Hồ Hàm sửng sốt một chút, sau đó chắc lưỡi nói: "Tiểu huynh đệ cũng là một vị cao thủ!"
Trần Bình An không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Ngươi có phải là võ phu Kim Thân cảnh không? Nhưng nền tảng của ngươi đã tan nát hết cả rồi, chẳng khác gì một tờ giấy."
Hồ Hàm cười ha ha nói: "Tiểu huynh đệ, lời này thật là tổn thương tình cảm. Cẩn thận, nếu ta không vui, ta sẽ rút lưỡi của ngươi đấy."
Trần Bình An gật đầu nói: "Đó là lỗi của ta. Trong sáu tháng qua, ta đã phải qua lại với quá nhiều người chết, quen trò chuyện nhiều hơn. Thực ra trước đây ta chỉ cần đấu đầu với người ta là sẽ khác."
Hồ Hàm hiểu ra nói: "Khó trách, không thành vấn đề, không thành vấn đề. Với tư cách là tiền bối trong giang hồ, ta và đệ đệ trùng hợp hoàn toàn trái ngược nhau. Ta thích nhất là vừa trò chuyện với người khác..."
"Vừa giết người!"
Những bông tuyết ở dưới chân của Hồ Hàm bay tứ tung.
Một quyền của hắn đấm thằng về phía phần bụng của Trần Bình An.
Hai tay áo của Trần Bình An đã xắn lên, đặt một tay chống ra sau, lòng bàn tay còn lại nhẹ nhàng giữ cú đấm đó, vừa chạm vào đã tách ra, nhưng thân hình của hắn đã lợi dụng sức lực nên bay về phía sau bốn năm bước.
Cú đấm của Hồ Hàm rơi vào khoảng không, hắn ta đi theo sát như hình với bóng, tung ra những cú đấm vòng cung.
Hai bên nam nhân thấp bé là gió và tuyết ngập trời đều đã bị những nắm đấm mạnh mẽ, tràn đấy khí lực đó cuốn đi xiêu vẹo.
Trần Bình An dùng khuỷu tay đỡ lấy cú đấm của Hồ Hàm, cơ thể lại lùi lại vài bước, nếu lùi thêm hai bước nữa, thì đã đụng thú cưỡi rồi.
Hồ Hàm cảm thấy mình đã đại khái biết được lai lịch thực sự của chàng trai thần thánh này rồi, hắn ta đang định ngừng trốn tránh, ra đòn một đòn sát thủ dứt khoát và sắc bén, kết quả là khuỷu tay của thanh niên không chỉ chặn được nắm đấm của hắn ta mà còn bất ngờ phản lại một sức lực mãnh liệt như trận hồng thủy, Hồ Hàm sợ hãi đến mức nhanh chóng áp chế chân khí thuần khiết trong cơ thể, lùi lại phía sau vài bước, đương nhiên cho dù có lui lại, một tông sư võ đạo thân là Kim Thân cảnh vẫn di chuyển thuận lợi, hoàn toàn không hề có xu thế chịu thua.
Sau khi Hồ Hàm dừng lại, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ kinh ngạc: "Được lắm, ngươi cũng giả vờ ra dáng ra trò lắm, ngay cả ta còn bị ngươi lừa một lần!"
Hóa ra nắm đấm mạnh mẽ của chàng thanh niên tưởng chừng như muốn dốc sức quyết chiến với hắn ta một trận nhưng thực chất chỉ như chuồn chuồn đạp nước mà thôi, chạm nhẹ rồi dừng lại, giống như một đứa trẻ cầm búa, dùng hết sức lực để nhấc nó lên rồi thuận thế đập nó xuống đất, sau đó ở khoảng cách cách mặt đất vài tấc, chiếc búa cứ đứng yên như thế, lơ lửng treo trong không trung. Điều quan trọng là đứa trẻ dường như đang cố gắng để nhấc chiếc búa lên, nhưng khi nhấc nó lên rồi thì lại không hề tốn sức một chút nào.
Có lẽ Hồ Hàm không nhượng bộ mà nhân cơ hội này tiến lại gần, nói không chừng hắn ta có thể đấm một quyền vào thẳng lồng ngực của người này.
Nhưng trong lòng Hồ Hàm biết rõ, khả năng lớn hơn chính là đối phương còn có chiêu sau đang chờ mình, chẳng hạn như bàn tay đang giấu sau lưng của chàng trai trẻ.
Vì đối thủ rất thành thạo trong việc điều khiển nắm đấm của mình nên cho dù cảnh giới không cao nhưng chắc chắn đã có cao nhân giúp đỡ luyện hóa, mài giũa cơ thể và linh hồn, hoặc là hắn ta chắc chắn hắn ta đã trải qua những trận chiến sinh tử cực kỳ nguy hiểm.
Trần Bình An lắc cổ tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đừng gọi mình là kẻ si mê luyện võ nữa, tuy rằng cảnh giới của ngươi cao, nhưng thật ra nếu xét về trình độ võ học, ngươi còn không bằng cái tên mặt cười mà trước đó ta đã từng gặp, hắn ta và ngươi chắc đều là võ phu thuần túy cùng một con đường, lực đấm không đủ, nên dùng thân pháp để bù đắp vào.”
Sắc mặt Hồ Hàm tối tăm không rõ.
Cũng không phải nói là người đứng đầu giới võ đạo của Thạch Hào, ban nãy vừa đánh nhau trong lòng đã nảy sinh ý sợ hãi, chắc chắn là chuyện không thể nào đâu.
Nhưng bàn tay đằng sau chàng trai và thanh kiếm ở thắt lưng khiến trong lòng hắn ta có chút bực bội.
Đây là trực giác bản năng được các tông sư võ học rèn giũa ra được khi đứng trên ranh giới sinh tử.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Hồ Hàm hoàn toàn không để ý đến những lời sỉ vả như "nền tảng thối nát, Kim Thân như tờ giấy", "lực đấm không đủ nên dùng thân pháp để bù vào".
“Chỉ cần tay và tim đồng lòng là có thể kiểm soát được mọi thứ. Luyện quyền cũng chú trọng rèn luyện tinh thần, điều này cũng không kém phần quan trọng so với việc tu đạo. Dưới quyền ý là quyền giá, sau quyền giá mới là quyền thuật. Những người Kim Thân cảnh như ngươi, sau khi bị ném vào một chỗ nào đó, chắc chắn không thể sống sót qua vài ngày, sẽ chỉ trở thành hòn đá mài dũa tốt nhất cho các võ phu ở đó."



Bạn cần đăng nhập để bình luận