Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1376 - Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (7)



Chương 1376 - Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (7)




Nho sĩ trung niên vẻ mặt phức tạp.
Phục Thăng cảm khái: “Chúng ta đừng quản nữa.”
Nho sĩ trung niên gật gật đầu, hỏi: “Như vậy tiên sinh khi nào thu Liễu Thanh Sơn làm đệ tử? Ta cảm thấy lần kiểm tra lớn này Liễu Thanh Sơn đã qua ải rồi.”
Phục Thăng lắc đầu nói: “Còn sớm, ở thư phòng đọc vạn quyển sách, đạo lý đã hiểu được chút, nhưng làm như thế nào đây? Còn cần Liễu Thanh Sơn đi vạn dặm đường, thấy càng nhiều người và chuyện hơn.”
Nho sĩ trung niên hỏi: “Tiên sinh chuẩn bị mang theo Liễu Thanh Sơn cùng quay về Trung Thổ Thần Châu? Lại mang các bản gốc điển tịch thánh hiền năm đó tiên sinh dốc sức cứu được kia giao cho Liễu Thanh Sơn?”
Phục Thăng nghĩ nghĩ, “Chưa chắc ta sẽ đi du lịch cùng đứa nhỏ này, làm vậy quá bắt mắt, hơn nữa chưa chắc là chuyện tốt.”
Vị lão tiên sinh này từng được coi là “Vì thiên hạ nho gia kéo dài một nén nhang” đột nhiên cười nói: “Tuy nói lão tú tài và văn mạch chúng ta khác nhau, nhưng không thể không thừa nhận, ánh mắt chọn lựa đệ tử của hắn, từ Thôi Sàm, đến Tả Hữu, lại đến Tề Tĩnh Xuân... Là càng ngày càng đi lên trên.”
Nho sĩ trung niên lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi kia, ít nhất tạm thời còn chưa đảm đương nổi lời thừa nhận này của Phục tiên sinh.”
————
Tên què Liễu Thanh Sơn dẫn Trần Bình An và Liễu Bá Kỳ đi thư phòng của hắn ngồi một chút.
Liễu Bá Kỳ liếc một cái liền thấy được cái hộp gỗ nhỏ kia, bên trong chứa tuần thú chi bảo hoàng đế đời cuối của một vương triều lớn, rơi ở trong tay luyện khí sĩ không đúng đường, tầm mắt lại không cao, chỉ là khối vàng nhỏ mà thôi, cùng lắm bán được mấy đồng tiền Tiểu Thử.
Mà cô đương nhiên thuộc về hàng ngũ tu sĩ không đúng đường này.
Cô đã có chút ý tưởng.
Sau đó Độc Cô công tử cùng tỳ nữ Mông Lung dẫn đầu rời khỏi Sư Tử viên, mang theo hai món đồ cổ thế tục kia mà thôi.
Đôi thầy trò tu sĩ cùng bọn họ tiếp tục đồng hành cũng không biết Liễu thị từ nơi nào lấy ra nữa một đống thần tiên tiền, thắng lợi trở về.
Sau nữa, chính là đôi đạo lữ tu sĩ kia rời đi, cũng thu họach rất hậu hĩnh, trong túi chứa tiền Tiểu Thử, xa xa vượt qua mong muốn, hào hứng không thôi.
Trần Bình An vốn đã muốn đi từ sớm, chỉ là luôn bị Liễu Thanh Sơn giữ lại, lại nán lại thêm ba ngày, đi dạo hết Sư Tử viên.
Liễu Thanh Sơn thật ra ngẫu nhiên trên mặt có chút ưu sầu, cho nên mỗi lần đều muốn uống rượu cùng Trần Bình An.
Trần Bình An biết là việc nhà căn tú lâu kia, chỉ là những thứ này, Trần Bình An sẽ không xen vào.
Trong mấy ngày nay, Liễu Bá Kỳ đi tiểu viện tìm Trần Bình An hai lần, một lần là nói cho Trần Bình An, cô đã đánh gần chết Liễu thụ nương nương kia, trăm năm tới đây hẳn là sẽ rất thành thật.
Một lần là chia của với Trần Bình An.
Hóa Bảo Yêu chung quy không thể dùng pháp đao Kính Thần cắt làm hai, trên thực tế, trong thiên địa bất cứ một Địa tiên Hóa Bảo Yêu nào, chỉ cần có thể chăn nuôi, dạy dỗ thích đáng, đại đạo có thể mong đợi.
Đương nhiên chê nó hao phí tiền thần tiên và cơ duyên, giết đoạt bảo, cũng là một khoản tài phú thật lớn.
Cho nên Liễu Bá Kỳ đổi thành một khoản tiền Cốc Vũ, đổi làm thù lao Trần Bình An thắng được.
Khi Liễu Bá Kỳ đi rồi, Trần Bình An cùng Bùi Tiền thầy trò hai người, đối với ngọn núi nhỏ trên bàn, Bùi Tiền cười sáng lạn, Trần Bình An cũng cười, xoa đầu Bùi Tiền, “Vậy không véo tai ngươi nữa.”
Bùi Tiền không hiểu ra sao, “Gì?”
Trần Bình An xoay người nằm úp sấp ở trên bàn, chưa đưa ra đáp án, nhìn ngọn núi nhỏ tiền Cốc Vũ kia.
Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, thẳng lưng, không đi nghĩ câu nói kia nữa, vui vẻ hỏi: “Sư phụ, lần này con không phải đứa lỗ vốn nữa nhỉ?”
Trần Bình An ngồi dậy, cười vươn hai tay, véo má Bùi Tiền, nặn tròn rồi lại bẹp.
Chu Liễm ngồi ở cửa lật sách, đọc rất tập trung tinh thần, đọc đến chỗ đặc sắc, căn bản không nỡ lật trang.
Có chút nhớ vị Tuân lão tiền bối kia.
Thạch Nhu liếc quyển sách kia của Chu Liễm, thiếu chút nữa tức chết.
Một ngày cuối cùng ở Sư Tử viên, khi đoàn người Trần Bình An muốn xuất phát đi kinh thành, lúc trời tờ mờ sáng, Liễu Bá Kỳ một mình đi đến, giao cho Trần Bình An khối tuần thú chi bảo từ hộp gỗ lấy ra đó, mặt không biểu cảm nói: “Đây là chuyện Liễu lão thị lang đã nhận lời từ sớm, thuộc về ngươi. Ngươi lấy để luyện hóa vật bản mạng, sẽ cực kỳ xuất chúng. Bởi vì trong khối vàng nhỏ này, trừ lưu lại văn vận của một vương triều thế tục, sau khi đặt ở Sư Tử viên mấy trăm năm, cũng ẩn chứa văn vận Liễu thị. Ta lấy nó vô dụng, nhưng Trần Bình An ngươi một khi luyện hóa thành công, đối với ngươi loại người đọc sách gà mờ này chính là kỳ hiệu, quan trọng nhất là vật ấy, mặc dù ngươi đã có vật bản mạng ngũ hành chi kim, vẫn có thể mang nó luyện hóa tan rã, thậm chí có thể giúp vật bản mạng ban đầu của ngươi đề cao một phẩm trật, về sau trên đường tu hành, tự nhiên có thể làm ít hưởng nhiều.”
Trần Bình An cầm tuần thú chi bảo tinh xảo kia, đánh giá một phen, sau đó đưa trả lại cho Liễu Bá Kỳ, nhỏ giọng nói: “Giúp ta vụng trộm đặt lại trong thư phòng của Liễu Thanh Sơn, nhớ rõ đừng ở chỗ quá bắt mắt.”
Liễu Bá Kỳ nhíu mày nói: “Không cần? Ngươi cho rằng ta là đang gạt ngươi, cảm thấy tuần thú chi bảo này hữu danh vô thực?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận