Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1116: Đêm Bơi Miếu Thủy Thần (1)

Chương 1116: Đêm Bơi Miếu Thủy Thần (1)Chương 1116: Đêm Bơi Miếu Thủy Thần (1)
Chương 1116: Đêm Bơi Miếu Thủy Thân (1)
So với hai lần ở Ngẫu Hoa phúc địa đã củng cố hơn rất nhiều, tuy trong cõi minh minh vẫn cảm thấy không thể hành tâu trên cầu để vượt sông.
Nhưng lên cầu ngắm sông hẳn là đã làm được, nếu không phải bên cạnh có Chu Liễm, Trần Bình An sẽ đi lên xem thử.
Tối nay có quan tưởng này, đã là vì nghĩ tới quân tử cứu và không cứu, còn nghĩ tới quan hệ độ nhân và độ mình.
Mang theo Bùi Tiền bên cạnh, Trần Bình An chỉ là muốn nó đọc sách thuộc sách, chưa từng nói bất cứ một đạo lý mình cân nhắc ra, nhưng chỉ cần nhìn nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của Bùi Tiền, như soi gương, Trần Bình An không tự chủ được sẽ tự xét lại. Rất nhiều nội dung trên sách, bản thân Trần Bình An thường thường cảm xúc không sâu, không phải chân ý, nhưng có Bùi Tiền, Trần Bình An sẽ nghĩ đến nhiều hơn chút, ví dụ như quân tử nhật tam tỉnh hồ kỷ, khắc kỷ phục lễ, thận độc... (quân tử một ngày xét mình ba lần, tự kiềm chế mình, việc khi chỉ có một mình mình, không ai hay biết, vẫn thận trọng giữ cho hành vi của mình phù hơp với tiêu chuẩn đạo đức)
Đọc sách vạn quyển thủy thông thần.
Quá hay.
Bùi Tiền đã ngâm nga thuộc làu quyển sách thứ nhất, xem ra hôm nay sau khi đêm thăm miếu thủy thần, đại khái có thể để cho Bùi Tiền bắt đầu đọc quyền sách thứ hai.
Đọc sách không cần nhiều, chỉ cần xem đọc vào bụng mình được mấy chữ.
Cái này không phải đạo lý của đạo lý, nhưng có thể nói với Bùi Tiền một chút, nhưng nhắm chừng quá nửa nó sẽ chỉ coi như gió thoảng bên tai. Tương truyền từng có tăng nhân, biết chữ không nhiều, kết quả chỉ đọc một bộ kinh thư, đã đọc thành phật.
Bờ Mai hà, có hai người lướt đi như cầu vồng, bóng người mơ hồ, chợt lóe rồi biến mắt, vội vàng mà đi về hướng hạ du.
Bọn họ sau khi thấy được ba người ở bờ sông, nhẹ nhàng gật đầu, coi như đã chào hỏi.
Chờ bọn họ biến mất trong màn đêm, Chu Liễm mới thu hồi tầm mắt.
Thì ra là sau khi trở về dịch quán, thầy trò hai người thay đạo bào, chỉ nói với Diêu Trấn tối nay có việc ra ngoài, trước khi trời sáng có thể quay về dịch trạm.
Diêu Trấn sẽ không ngăn trở, trên thực tế cũng không ngăn được. Hai vị cung phụng Lưu thị đóng quân ở biên cảnh, ngay cả Diêu Trấn thân là gia chủ thiết ky Diêu gia cũng không rõ gốc gác bối cảnh, sư môn sâu xa của hai người, Diêu Trấn thậm chí hoài nghi, đôi thầy trò đạo môn này có phải trực tiếp nghe lệnh hoàng đề bệ hạ hay không, đã phòng ngừa đại tu sĩ Bắc Tấn ám sát mình, dẫn phát biên quân náo động, đồng thời giám sát động hướng của biên quân Diêu gia, dù sao hắn còn có thông gia vừa mới nhậm chứ Lại bộ Thượng Thư.
Vì thế Diêu Trấn còn lén hỏi Diêu Cận Chi, muốn cố ý giao hảo với hai vị cung phụng đó hay không, không hy vọng xa vời bọn họ che chở Diêu thị tương lai muốn ở thành Thận Cảnh đâm chồi nảy lộc, tốt xấu cũng nhân cơ hội kết được một thiện duyên.
Nàng không đồng ý, nói hai người thân phận đặc thù, quyết không thể tự tiện lung lạc. Thần tử hầu hạ đế vương, nếu là quân chủ anh minh, kẻ làm bề tôi thông minh hàng đầu, chính là ngay cả ý niệm dò xét đế tâm cũng không được có, nghĩ nhiều vô ích, nhưng đây chỉ là nói Diêu gia loại quan ở biên giới này, cận thần bên cạnh thiên tử thì nói kiểu khác. Diêu Trấn liền có chút không phục, gia tộc hai lần mạng ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Trần Bình An hai lần cứu giúp, sớm đã không còn nữa, nói không chừng còn bị án lên một cái danh tư thông địch quốc, mưu nghịch soán vị, nếu hôm nay còn muốn giữ mình trong sạch, đến thành Thận Cảnh, bên người đã không có biên quân áp trận, chẳng phải là càng thêm hung hiểm khó dò?
Diêu Trấn nhớ tới vị môn sinh quận thủ xuống khỏi lưng ngựa làm quan văn kia, trong lúc nhất thời trong lòng mất tự nhiên không thôi, không lễ theo như lời cháu gái, về sau phải thường giao tiếp với loại tiểu vương bát đản này?
Diêu Cận Chi mỉm cười nói vừa hay trái ngược lại, tiểu cô cô năm đó sau khi gả vào kinh thành, Diêu gia chúng ta còn cần tự quét tuyết trước cửa, mọi chuyện tuân thủ nghiêm ngặt gia pháp tổ tông là sai rồi, đến thành Thận Cảnh, dưới điều kiện tiên quyết triều đình tiếp nhận gia gia, tiếp tục bo bo giữ mình là đúng, nếu là đấu độ cứng cùng thủ đoạn với đám hào phiệt, huân quý kia, Diêu gia căn bản đừng nghĩ đứng vững gót chân ở kinh thành, nhưng cũng không phải cái gì cũng không làm, mặc cho người ta nhào nặn.
Diệu Cận Chi nói một câu cửa miệng của danh sĩ,"Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì”."
(bài thơ Chung Nam biệt nghiệp, dịch nghĩa: Đi theo dòng nước chảy, ngồi ngắm mây trời bay)
Diêu Trấn thốn thức không thôi.
Lúc trước Diêu Cận Chi tuổi còn nhỏ, đối với tiểu cô cô gả cho Lý Tích Linh kia trong ngày tuyết lớn quỳ gối bên ngoài từ đường Diêu gia, liền giả mượn miệng phụ thân, từng đề cập dị nghị với gia gia Diêu Trấn, ý tứ đại khái là nói Diêu thị tuân thủ quy củ tổ tông máy trăm năm, một khi ngoại lệ, trên dưới Diêu thị biết là hai người chân tình chứng giám, nhưng người ngoài mặc kệ những điều này, thành Thận Cảnh mặc kệ, hoàng đế bệ hạ cũng sẽ mặc kệ, tổ tiên dạy bảo con cái Diêu thị không thể kết hôn với hào phiệt, nếu ngoại lệ một lần, như vậy biên quân Diêu thị trung thành và tận tâm với Lưu thị, có thể ngoại lệ một lần nữa không? Không có một, thì không có hai. Nhưng đã có một, hai ba bốn sẽ theo nhau mà đến, đây mới là lẽ thường.
Gia gia, Diêu Cận Chi nếu là người ngoài, cũng phải hoài nghi Diêu thị có phải cảm thấy ở góc xó, quá nghẹn khuất hay không.
Lão tướng quân nghe đến đó, mặt đầy căm tức, trong lòng càng nhiều hơn vẫn là bi phẫn.
Diêu Cận Chi vẻ mặt tự nhiên, đưa cho gia gia một chén trà, cười nói: “Tướng quân uống rượu, có thể cổ vũ hào khí, nhưng đến thành Thận Cảnh, gia gia làm quan rồi, đổi thành uống trà đi." Diêu Trấn thở phì phì tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, vẫn là kiểu uống rượu.
Diêu Cận Chi cười thật tươi.
Bóng người hai vị đạo nhân ở bờ sông mơ hồ như hai làn khói mỏng, tốc độ nhanh hơn xa so với tuần mã.
Đôi thầy trò đạo môn này, lão giả xuất thân một tòa bàng môn của đạo gia, tên là Kim Đỉnh quan, đừng cảm thấy hai chữ bàng môn không dễ nghe, thật ra đã rất ghê gớm rồi, động phủ môn phái đạo gia ở ngoài đầu chữ tông, có tư cách chen thân hàng ngũ bàng môn, trong một châu cũng không tính là nhiều.
Đạo sĩ Kim Đỉnh quan thích nhập thế tu tâm, số người không nhiều, không đủ trăm người, hơn nữa một khi nhập thế, thường thường mai danh ấn tích, không thích ỷ vào chỗ dựa cùng tổ sư gia.
Đương nhiệm quan chủ Kim Đỉnh quan đã năm trăm tuổi, là một vị Nguyên Anh Địa Tiên hàng thật giá thật, ở bắc bộ Đòng Diệp châu có tiếng tăm rất lớn.
Lão giả tên tục Doãn Diệu Phong, đạo hiệu là Bảo Chân đạo nhân, lấy từ thuyết "Trường sinh cửu thi toàn tính bảo chân", thuộc về quan chủ nhất mạch của Kim Đỉnh quan.
Đệ tử đích truyền duy nhất Thiệu Uyên Nhiên, là Doãn Diệu Phong sau khi xuống núi nhập thế, ngẫu nhiên gặp thiếu niên Thiệu Uyên Nhiên, tiêu phí suốt mười bốn năm thời gian mới quyết định thu vào môn hạ, trong lúc đó Bảo Chân đạo nhân thiết lập ba lần kiểm tra lớn, Thiệu Uyên Nhiên đều qua ải, tâm tính và thiên tư không thể nghi ngờ đều là trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận