Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1262: Tháng Giêng (2)

Chương 1262: Tháng Giêng (2)Chương 1262: Tháng Giêng (2)
Chương 1262: Tháng Giêng (2)
Túi đồng tiền Kim Tinh đầu tiên nhất do Trịnh Đại Phong tặng đã đem cho pháp bào Kim Lễ "ăn vào bụng" hết, con rồng vàng thêu ở giữa pháp bào, viên "ly châu” nó ngậm không biết chất liệu là gì, linh khí ẩn chứa càng ngày càng dư thừa, chẳng những chữa trị như mới, mà phẩm trật pháp bào lại thêm tăng cao. Dựa theo cách nói của âm thần họ Triệu, chỉ cần ăn đồng tiền Kim Tinh mãi, chiếc Kim Lễ này chắc chắn có thê trở thành một bộ pháp bào bán tiên binh. Trần Bình An lại không được vui, một mặt là xót đồng tiền Kim Tinh không dễ kiếm, mặt khác là Trịnh Đại Phong đã từng nói từ lâu, một khi chen thân võ phu luyện thần tam cảnh Kim Thân, Viễn Du, Sơn Điên rồi, vật ngoài thân tiên gia trên núi sẽ càng ngày càng yếu, thậm chí trở thành trói buộc.
Mùng mười tháng Giêng.
Lão Long thành lại có lệ làng gọi là "Thạch Bát Động", còn có điển cố con chuột gả con gái.
Bùi Tiền tuy rất sợ quỷ quái, nhưng lại thích nhất nghe những thứ này.
Bùi Tiền đã học được mỗi ngày đi chép sách từ sớm, không kéo dài tới trước khi đi ngủ, chuyện này đại khái cũng có liên quan tới Trần Bình An mỗi ngày đều canh chừng nó chép sách.
Hôm nay lúc nghỉ ngơi chép sách gác bút lại, Bùi Tiền đột nhiên hỏi Trần Bình An một vấn đề, trên sách giảng khuyên vua đừng ăn cá ba tháng, khuyên người ta đừng bắt chim ba tháng mùa xuân. Vậy sau này có phải khi mùa xuân tới thì không được câu cá hay không?
Trần Bình An lúc ấy chưa đưa ra đáp án, cười bảo Bùi Tiền chép sách xong trước đã, đợi Bùi Tiền viết xong chữ cuối cùng, Trần Bình An yên lặng áp ủ thật lâu mới nói cho Bùi Tiền, đây là một câu nói khuyên người ta hướng thiện, nhưng khi một con người còn cần phải nỗ lực để sống sót, thì mặc kệ những thứ này, cũng tuyệt đối đừng so đo những thứ này. Nhưng nếu một người không phải lo nghĩ chuyện cơm áo, lại tin Phật, có lòng từ bi này thì có thể làm theo. Nhưng nếu nhìn thấy người khác bụng đói kêu vang, trời đang vào mùa xuân lại bắt chim bắt cá để lấp đầy bụng, ngươin chạy đi nói đạo lý này với người ta, thì lại không đúng, ngay cả lòng trắc ân đối với người ta cũng không có, nói gì có lòng thương hai đối với thiên địa vạn vật? Cho nên xét đến cùng, đạo lý vẫn là đạo lý kia, nhưng câu chuyện phải chia ra trước sau.
Bùi Tiền gật đầu, nói nó đã hiểu sơ sơ rồi.
Trần Bình An cười nói: "Không hiểu thì không hiểu, chỉ cần nhớ trong lòng trước, từ từ suy ngẫm."
Bù Tiền cười thành tiếng,"Vừa rồi con gạt người đó, thật ra con vẫn chưa hiểu."
Vì thế vào tháng giêng, Bùi Tiền lại bị cú đầu.
Hôm nay, hiệu thuốc Khôi Trần vẫn bình đạm như cũ, Bùi Tiền đang nhìn Trần Bình An luyện tập lục bộ tâu thung trong sân.
Trần Bình An đột nhiên dừng lại, quát Bùi Tiền đi ra cửa hàng phía trước, hơn nữa còn mời âm thần họ Triệu hỗ trợ ngăn cách ra một vùng tiểu thiên địa.
Lúc này mới bắt đầu truyền thụ khẩu quyết cho Bùi Tiền, tuyến đường vận chuyển cùng với chuyển đổi nhanh chậm của Kiếm Khí Thập Bát Đình. Sau đó lấy ra một bản vẽ, Trần Bình An ở bên trên vẽ chi chít tên khí phủ khiếu huyệt của thân thể con người, lần lượt chỉ điểm cho Bùi Tiền.
Đây là khẩu quyết kiếm khí A Lương từng sửa lai. Kiếm tu thế hệ trẻ Kiếm Khí Trường Thành bên kia, chỉ có một dúm người bao gồm Trữ Diêu trong đó đã học Kiếm Khí Thập Bát Đình, đó mới là thứ A Lương từng chỉnh sửa hoàn thiện.
Nếu Bùi Tiền không thể chịu được đau khổ khi tập võ, vậy sẽ thử những con đường mà thể phách không phải chịu khổ quá nhiều, dựa vào thiên phú kiếm đạo cao thấp, xem thử nó có thể đi hay không, về phần có thể đi bao xa, Trần Bình An vốn không hy vọng xa vời.
Bùi Tiền có trí nhớ tốt, so với Trần Bình An chỉ hơn chứ không kém, điều này bốn người trong bức họa cuộn tròn đã được lĩnh giáo từ sớm.
Cho nên sau khi Trần Bình An dạy hai lần, nói toàn bộ những điểm cần chú ý, hắn liền bảo Bùi Tiền cầm bức tranh kia tự mình nghiên cứu học tập.
Hoàng hôn ngày hôm đó, Bùi Tiền rất áy náy tìm tới Trần Bình An, nói nó đúng là đứa ngốc, chuyện chỉ bé như hạt đậu xanh, nó đã luyện lâu như vậy, mới làm được kiếm khí đệ tam đình, muốn tiếp tục hướng về phía trước nhưng không làm được.
Trần Bình An lại cú đầu, cau mày dạy dỗ: "Học một việc, đừng mơ ước xa Xôi. phải làm đến nơi đến chốn!"
Bùi Tiền ồ một tiếng, lon ton chạy về phòng mình, tiếp tục "chơi với lửa".
Nó đã có thể nắm giữ hướng đi của một dải lửa nhỏ kia, muốn nó chạy đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chạy rất nhanh ở trong những cái được gọi là khiếu huyệt kinh mạch kia, hơn nữa rất ngoan ngoãn, kiếm khí đệ tứ đình tạm thời không làm được, nhưng nơi này không giữ ta sẽ có chỗ giữ ta, vậy đi nơi khác đùa giỡn thôi!
Nó lại không biết Trần Bình An ở cửa hàng phía trước, một thân một mình, lảm nhảm cả buổi. Mười một tháng Giêng.
Hiệu thuốc Khôi Trần có một vị khách phong trần mệt mỏi tìm đến.
Thái Bình sơn nữ quan Hoàng Đình.
Kết quả cô ngắn người ra khi thấy vị lão nhân người vùng khác nào đó đang ngồi ở cửa cùng hai tay cầm hạt dưa cắn ăn chơi.
Lão nhân ra sức nháy mắt với cô.
Hoàng Đình đưa tay day day mi tâm, lão tông chủ Tiên Nhân cảnh Ngọc Khuê Tông, ngươi tới chỗ này xem náo nhiệt gì?
Hoàng Đình đành phải làm bô không quen biết lão nhân này.
Luận bối phận, vị ngồi xổm ở cửa này, so với lão thiên quân Thái Bình sơn chỗ cô còn cao hơn nửa bậc, bối phận xấp xỉ với Đồng Diệp tông Phi Thăng cảnh Đỗ Mậu.
Luận tu vi, hôm nay Đỗ Mậu thi cốt không còn, đại đạo sụp đổ, có hồn phách còn lại hay không cũng khó nói, lão nhân trước mắt là Tiên Nhân cảnh chiến lực số một Đồng Diệp Châu, Ngọc Khuê Tông chưa cần làm gì cũng tự nhiên trở thành tiên gia lớn số một Đồng Diệp Châu, thân phận lão nhân cũng nước lên thì thuyền lên.
Thât sư là lão nhân biết nằm hưởng phúc.
Hoàng Đình đối với vị tiền bối trên núi này ấn tượng không xấu, cũng không tính là tốt bao nhiêu, dù sao tính tình kém cách xa vạn dặm.
Nhìn thấy Trần Bình An đang rất bất ngờ, Hoàng Đình thẳng thắn: "Dựa vào dấu vét để lại cùng một ít trực giác, ta cũng đã tìm được một thượng cô biệt cung ở sâu trong địa mạch, theo tuyến đường, đứng ở trên tòa Khóa long đài, nhưng vẫn tìm không thấy lão súc sinh khi sư diệt tổ kia, thật giống như y đã hoàn toàn biến mát khỏi Hạo Nhiên Thiên Hạ, về sau tông chủ dùng phi kiếm đưa tin, nói không cần tìm nữa. Ta vội vàng quay về sư môn, sau đó nữa thì thu được khối ngọc bài đích truyền tổ sư đường mà ngươi nói, lão thiên quân và Đại Phục thư viện, cùng với một vị tu sĩ âm dương gia đưa ra kết luận, lần này trung bộ Đồng Diệp Châu loạn, chính là vị tu sĩ Nguyên Anh của Thái Bình sơn năm đó mang đạo quan nhưng lại sa ngã, Thái Bình sơn chúng ta vì thế tự nhiên là thấy xấu hỗ vô cùng, lão thiên quân không còn mặt mũi gặp ai, mới muốn ta đi Lão Long thành một chuyến, hy vọng kịp thời tìm được ngươi, không có gì khác cả, chỉ là nói tiếng xin lỗi với ngươi. dù sao Thái Bình sơn hôm nay nguyên khí đại thương, thật sự không có bản lãnh phùng má giả làm người mập nữa. Ừm, thật ra lão thiên quân dự tính bồi thường một chút để tỏ ý, bị ta ngăn lại. Trần Bình An, ngươi muốn mắng thì mắng ta, đừng trách Thái Bình sơn không trượng nghĩa, hẹp hòi, nếu như là ngày xưa, tuyệt đối sẽ không có phong cách làm việc như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận