Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1798 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (14)



Chương 1798 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (14)




Bùi Tiền giậm chân: "Thật là nhàm chán!"
Tiểu đồng áo xanh cười ha hả nói: "Không phải còn có con chó đang chạy loạn đó sao? Đi tìm nó đi!"
Bùi Tiền do dự một chút: "Hôm nay là ngày mùng một tháng Giêng, không tốt đâu nhỉ?"
Tiểu đồng áo xanh xoa xoa cằm: "Cũng đúng, vậy ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé?"
Bùi Tiền gật đầu.
Cái mà Bùi Tiền gọi là "đánh nhau" thực ra là con ngỗng trắng to lớn được thả nuôi trong các con hẻm của thị trấn nhỏ, chúng thực sự kiêu ngạo vô cùng, cứ liên tục ma cũ bắt nạt ma mới.
Trong con hẻm lớn như vậy, ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng không được sao? Cứ nhất định mổ ta phải không? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng khiêu khích cao thủ sẽ phải trả giá bằng máu và nước mắt sao?
Lần đầu tiên gặp nhau trên một con đường hẹp, Bùi Tiền và đối thủ hung hãn kia hai bên đã đấu trí đấu dũng, cuối cùng, Bùi Tiền tóm lấy cổ con ngỗng trắng to kia, xoay nó vài vòng ngay tại chỗ và lớn giọng hét lên: "Biến đi."
Chóng mặt.
Không ngờ con ngỗng trắng to lớn càng thua càng lì, vỗ cánh phành phạch rồi lại lao vào đánh nhau, Bùi Tiền cũng tìm ra được thủ đoạn, thành công hết lần này đến lần khác, lông ngỗng trắng như tuyết rải rác đầy trên mặt đất và bị cô ta nhặt lại, dùng tiền đồng làm thành một quả cầu.
Thời gian trôi qua, mỗi khi tụi nó gặp phải nha đầu đen đúa đó thì đều chủ động đi đường vòng. Điều này khiến Bùi Tiền cảm thấy có chút cô đơn, sau đó lại có chút vui mừng, cảm thấy mình đã nếm được mùi vị của tông sư khi kẻ vô địch luôn là kẻ cô đơn rồi, cô ta nghĩ mình còn rất nhỏ, vậy mà đã có triển vọng rồi. Không hổ là đại đệ tử đầu tiên của sư phụ, ở địa bàn quê hương này cô ta đã không làm sư phụ mất mặt !
Sau đó, Bùi Tiền và tiểu đồng áo xanh lại gặp một con chó bản địa vô cùng hoang dã ở vùng núi phía tây.
Đây có phải là một vấn đề lớn?
Bùi Tiền là một người có tham vọng lớn, một trong số đó là chiến đấu với những con chó hoang dã nhất.
Sau đó là một cuộc rượt đuổi xuyên rừng núi.
Tiểu đồng áo xanh giúp chặn đường, vô cùng vui vẻ, sau đó hai tên nhóc này thường xuyên đi gây chuyện với những con chó địa phương đã thành tinh rồi.
Tội nghiệp con chó nơi đó lại gặp tai bay vạ gió, bây giờ người chống lưng cho nó lại không ở quận Long Tuyền, nên nó chỉ có thể cụp đuôi bỏ chạy khắp nơi, điểm quan trọng là cho dù nó có trốn lên đỉnh núi của Long Tuyền kiếm tông thì nó vẫn không thể trốn thoát khỏi kiếp nạn này. Hai kẻ khốn nạn tàn nhẫn độc ác đó vẫn ra sức lao lên núi, đệ tử của tiên sư trên núi nhìn thấy cũng không dám quản, Nguyễn Cung nhìn thấy, vậy mà lại còn vui mừng, không hề ngăn cản mà ngược lại còn bảo phép đệ tử trong môn của mình không được trói buộc hai tên nghịch ngợm đó.
Bùi Tiền cũng không quên lễ tiết, trên tay đang cầm cây gậy leo núi, khi nhìn thấy Nguyễn Cung, thì chắp tay hành lễ, rất có khí khái của người trong giang hồ.
Nguyễn Cung, người không bao giờ mỉm cười trước các đệ tử của mình, vậy mà đã cười và xoa đầu tiểu nha đầu, nói rằng nếu sau này cô ta muốn gia nhập vào tông môn của ông ta để học kiếm thuật, cho dù hữu danh vô thực hay không cũng đều được.
Bùi Tiền ngay lập tức từ chối, một lần nữa nhắc lại rằng mình lại đại đệ tử khai sơn của sư phụ.
Cô ta không sợ vị thánh quân binh gia danh tiếng lẫy lừng này cho lắm, ngược lại còn có phần thân thiết với ông ta, nàng ta còn giấu một bí mật nhỏ.
Bởi vì sau khi nhìn thấy hình ảnh chiếc đèn kéo quân trên dòng sông thời gian, cô ta nhớ đến tỷ tỷ áo xanh của mình, cô ta cảm thấy cho dù làm sư nương có khó khăn nhưng làm nhị sư nương không phải cũng được sao?
Nguyễn Cung lớn tiếng cười, nói rằng bọn họ sẽ nói chuyện sau, không cần phải vội.
Nhưng đoán chừng nếu ông ta biết được nội tâm của tiểu nha đầu này, thì dù thế nào cũng không thể cười nổi được.
Ông ta sẽ còn giận dữ mắng mỏ tiểu tử họ Trần, thực sự là không chịu từ bỏ tà tâm, như một cái cuốc đào chân tường, khiến mọi người khó đề phòng.
Bùi Tiền và tiểu đồng áo xanh đi đến gần ngõ Nê Bình, Bùi Tiền đột nhiên chạy đến cái giếng có khóa sắt đã bị mất dây xích, nằm xuống đó và nhìn vào bên trong.
Tiểu đồng áo xanh ngồi xổm ở một bên, hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Bùi Tiền nhẹ nhàng nói: "Các ngươi đều nói rằng trong quận Long Tuyền có ẩn giấu rất nhiều thứ đáng giá. Ta muốn xem xem trong đó có bảo vật nào không. Nếu có thật thì chẳng phải là sẽ phát tài sao?"
Tiểu đồng áo xanh trợn mắt nói: “Ta khuyên cô đừng nên nghĩ tới nữa, những chỗ khác thì còn dễ nói, nơi này hiện tại là cấm địa của nhà riêng, cũng hên là mặt mũi của ta lớn, cho nên cô mới có thể thoải mái, tự do đi đến đây mà không bị ai ngăn cản, cô không phát hiện ra không hề có người dân trong trấn đến múc nước sao?"
Bùi Tiền thất vọng vỗ tay: "Chuyện gì thế này? Đến quê hương của sư phụ, mà cả một món đồ tốt cũng không tìm được!"
Tiểu đồng áo xanh gãi đầu, bất lực.
Nói chuyện với Bùi Tiền về cơ duyên và đạo lý, thì người ta lại hoàn toàn không quan tâm, tùy tiện nói đến gặp phải vận may, thì người ta lại để trong lòng.
Đúng thực là như đàn gảy tai trâu, thậm chí tiểu đồng áo xanh cũng cảm thấy đầu óc của mình cũng có vấn đề rồi nên mới cảm thấy bất lực trước cô ta.
Hai người ngồi ở miệng giếng, tiểu đồng áo xanh thở dài.
Bùi Tiền hỏi: "Sao thế?"
Tiểu đồng áo xanh xoa xoa má: "Không biết vị huynh đệ Ngự Giang thủy thần của ta hiện tại thế nào rồi.”
Bùi Tiền “ừm” một tiếng: "Cứ vậy thôi, còn có thể làm gì được nữa? Rời khỏi ngươi, người ta sẽ không sống nổi nữa sao. Không phải ta nói gì ngươi, chỉ là ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chẳng có ích lợi gì cả."
Tiểu đồng áo xanh đảo mắt.
Bùi Tiền khoanh tay trước ngực, không còn quan tâm đến tiểu đồng áo xanh nữa, buồn bã tự lẩm bẩm một mình: "Sư phụ cũng thật là, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa trở lại nữa."
Tiểu đồng áo xanh nhìn chằm chằm vào mấy đồng xu trải trên tay Bùi Tiền, đột nhiên cảm thấy trong cơn buồn bã lại có sự tức giận ập đến, nhưng vẫn đưa tay ra muốn nhận lấy những đồng xu, dù sao có còn hơn không.
Bùi Tiền cười to, nắm chặt tay, nhét lại vào túi thêu: "Ngươi nằm mơ đi, ta không đành lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy đâu."



Bạn cần đăng nhập để bình luận