Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 9883: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Ph

Chương 9883: Lão Tăng Không Thích Nói Phật PhChương 9883: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Ph
Chương 983: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Pháp (1)
Buổi sáng sớm, cửa lớn kẽo kẹt vang lên, bé gái gầy gò nháy mắt tỉnh lại, nhảy xuống lưng sư tử đá, rón rén cong eo men theo chân tường rời khỏi nơi này.
Trần Bình An đương nhiên 'rời giường” còn sớm hơn nó, từ nơi xa nhìn bé gái rời đi, hắn không đi theo gót chân nó nữa mà quay về chỗ ở, Trần Bình An thuê một căn phòng nằm trong góc phía nam kinh thành, ở gần con phố Trạng Nguyên rất nỗi tiếng, thật ra so với phố Hạnh Hoa ở quê hắn thì chưa bằng, nơi đây có rất nhiều sĩ tử nhà nghèo lên kinh ởi thi ở trọ lại, kỳ thi xuân không đỗ, lại không trả nổi lộ phí về quê, ở kinh thành lại có thể dùi mài học vấn với bằng hữu vừa quen biết, thế là cứ vậy định cư nơi này.
Trần Bình An chỉ có chìa khóa phòng ốc chứ không có chìa khóa cửa viện, thế nên đi đi về về đều phải đúng giờ, khi hắn về cửa viện đã mở, Trần Bình An vào phòng đóng cửa lại, liếc mắt nhìn xấp thư tịch trên bàn cùng với đệm chăn trên giường, đều bị động chạm vào, dấu vết dù rất nhỏ nhưng trong mắt Trần Bình An thì không giấu đi đâu được. Hắn thở dài một hơi, có phần đành chịu, cũng may đồ đạc vẫn còn đủ cả.
Trước đây Trần Bình An không ở nơi này, mà là trọ trong một khách sạn, thuê một gian phòng lớn có thể tùy ý luyện quyền luyện kiếm, về sau tìm kiếm đạo quan không được, tâm cảnh càng lúc càng bực bội. Vậy là lần đầu tiên Trần Bình An ngừng tâu thung và kiếm thuật, vì tiết kiệm tiền nên dời đến bên này, thỉnh thoảng mới luyện tập kiếm lô lập thung.
Trần Bình An nằm trên giường, nhìn tắm lót trần nhà, suy nghĩ xuất thần. Hắn cứ cảm thấy giống như có một con ruồi nhặng không đầu đập loạn bên tai, khó chịu vô cùng.
Được lợi sau khi chịu đựng nước chảy đá mòn trên Kiếm Khí Trường Thành, tiếp sau lại có hai trường đại chiến Phi Ưng bảo, đặc biệt là tu sĩ tà đạo tự bạo đan thất, linh khí trút nghiêng như hồng thủy, trận đó Trần Bình An nghịch lưu mà đi, thu hoạch rất nhiều, hiện nay võ đạo tứ cảnh của Trần Bình An đã thoáng có dấu hiệu bình cảnh rung động, nhưng vẫn cứ cảm thấy còn khiếm khuyết chút gì đó, Trần Bình An có một loại trực giác mơ hồ, rằng với bậc cửa tứ ngũ cảnh, chỉ cần hắn nguyện ý, rất nhanh thôi sẽ có thể sải bước qua, nhưng Trần Bình An vẫn hy vọng được vững chắc hơn, nếu thực sự không ổn, sẽ như lời Lục Đài nói khi trước, đi Võ Thánh Nhân miếu tìm chút vận may, không thì tìm tới một nơi di chỉ chiến trường cổ, tìm kiếm những anh linh, âm thần, hồn phách không tán sau khi chiến tử.
Dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm, bằng không Trần Bình An sợ mình mốc meo ra mắt.
Trần Bình An quyết định đợi ở kinh thành Nam Uyễn quốc đến cuối mùa hè, nếu vẫn không tìm được tòa Quan Đạo Quan kia sẽ quay về Bảo Bình châu, dồn toàn bộ tinh lực đặt lên võ đạo thất cảnh, gia gia Thôi Sàm ở trúc lâu Lạc Phách sơn, Trần Bình An có lòng tin rất lớn đối với điều này, hẹn ước mười năm với Trữ Diêu nói không chừng có thể hoàn thành trước máy năm.
Chẳng qua Trần Bình An vẫn còn hơi sờ sợ, sợ là sợ vị lão nhân chân trần tâm cao ngắt, quyền pháp vô địch kia tuyên bố muốn đánh mài mình thành cái gì mà ngũ cảnh, lục cảnh mạnh nhát.
Khi xưa tam cảnh đã khổ sở vậy rồi, Trần Bình An thật sự sợ mình bị lão nhân chỉnh cho thừa sống thiếu chết.
Hai tay Trần Bình An vòng ra sau ót, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết A Lương ở thiên ngoại thiên đã chính thức phân ra thắng thua cùng vị Đạo lão nhị Chân vô địch trong truyền thuyết kia chưa.
Không biết trong đường sá xa xôi tới Toánh Âm Trần thị, Lưu Tiện Dương đã được xem qua được bao nhiêu núi cao, bao nhiêu sông dài.
Không biết Lý Bảo Bình đọc sách ở thư viện Sơn Nhai có vui vẻ không.
Không biết Cố Xán ở Thư Giản hồ có hay bị người bắt nạt không, liệu có phải sổ nhỏ ghi thù lại nhiều thêm một bản.
Không biết Nguyễn Tú cô nương còn thích ăn bánh ngọt ở cửa hàng phố Ky Long không.
Không biết Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà kết bạn du lịch có quen biết bằng hữu mới, cùng nhau vào sinh ra tử, hàng yêu trừ ma không.
Không biết Phạm Nhị ở Lão Long thành đã gặp được cô nương mình thích chưa.
Trần Bình An nằm yên nghĩ ngợi, rồi cứ vậy ngủ thiếp đi.
Có phi kiếm Mùng Một Mười Lăm ở trong hồ lô dưỡng kiếm nên thật ra một đường ăn gió nằm sương này Trần Bình An không hà lo lắng điều gì.
Gia đình chủ nhân tòa nhà này là tam đại đồng đường, năm miệng người, lão nhân thích ra cửa tìm người đánh cờ, kỳ lực yếu, kỳ phẩm càng kém, mồm mép bô bô.
Bà lão kiệm lời, sắc mặt suốt ngày âm trầm, rất dễ khiến Trần Bình An nhớ tới Mã bà bà ở phố Hạnh Hoa.
Còn hai vợ chồng trẻ, phụ nhân ở nhà may vá, lo liệu gia vụ, mỗi ngày bị bà bà mắng cho đầu không ngắng lên được. Nói như cách ngôn kinh thành Nam Uyên quốc, nam nhân là kẻ chơi với gánh nặng, nghĩa là vác lấy một bao vải to đùng, tứ xứ mua sắm phế phẩm, lưng còng eo cong, vất vả ngược xuôi, nếu may mắn có thể mua được đồ cổ đáng tiền, bán cho cửa hàng đồ cổ quen biết, sang tay sẽ có thể kiếm được không ít ngân lượng.
Phu phụ tướng mạo bình bình, ngược lại sinh ra được đứa con tướng mạo thanh tú, bảy tám tuổi, môi hồng răng trắng, không giống bọn trẻ con trong ngõ hẹp, ngược lại giống như là tiểu công tử gia đình giàu có. Đi học ở học thục, nghe nói rất được tiên sinh ưa thích, thường xuyên nhìn gia gia đánh cờ với người, có thể ngồi lỳ một chỗ hơn nửa canh giờ, một lời không nói, nhìn kỷ không nói mới thực là quân tử.
Láng giềng xung quanh dù lớn hay nhỏ đều thân cận đứa nhỏ này, thường trêu đùa nó, nói nha đầu thanh mai ở ngõ nhỏ cách vách với Lưu tiểu thư trong học thục thì nó thích ai hơn. Đứa nhóc này thường chỉ cười ngại ngùng, tiếp tục lặng lẽ xem cờ.
Sau khi Trần Bình An ngủ thiếp đi.
Một thứ gì đó nho nhỏ từ dưới đất bật ra, bò lên trên bàn, ngồi xuống bên canh "núi sách". bắt đầu ngủ gật.
Thứ nho nhỏ hình người này rõ ràng tinh thông thuật thổ độn, vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh.
Trước khi tới kinh thành Nam Uyễển quốc, Trần Bình An máy lần chơi đùa với nó, hoặc là thúc ngựa cuồng chạy, hoặc là gòng sức nín một hơi chạy nhanh máy chục dặm, chờ hắn dừng ngựa, dừng bước, bên chân sẽ có tiểu gia hỏa từ dưới đát thò đầu lên, cười khanh khách với hắn.
Dù Trần Bình An tâu thung đánh quyền hay luyện tập kiếm thuật, nó đều tuyệt không quấy nhiễu. mà luôn nhìn từ xa xa. chỉ lúc nào Trần Bình An vẫy tay ra hiệu, nó mới sẽ đến bên người Trần Bình An, men theo pháp bào leo lên, cuối cùng ngồi ở trên vai Trần Bình An, một lớn một nhỏ cùng lúc hân thưởng phong cảnh.
Đồng Tuyết hoa tiền kia tạm thời gửi ở chỗ Trần Bình An.
Trần Bình An chỉ ngủ thiếp đi giây phút, rất nhanh thôi đã bị động tính trong viện đánh thức, tiếng lải nhải cằn nhằn của bà lão, tiếng phụ nhân vâng vâng dạ dạ, lão nhân luyện giọng, hài tử đọc thuộc lòng nội dung trong sách, chỉ riêng không có tiếng của hán tử thanh tráng kia, hẳn là còn đang ngủ say. Trần Bình An ngồi ở cạnh bàn, nhè nhẹ cầm lấy một bản thư tịch, nhóc kia cũng chậm rãi tỉnh lại, ngơ ngác trông hướng Trần Bình An.
Trần Bình An cười nói: "Ngươi cứ ngủ đi"
Nhóc kia nhanh nhẹn đứng dậy, chạy đến bên người Trần Bình An, giúp hắn mở một trang sách ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận