Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1589 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (6)



Chương 1589 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (6)




“Trần Bình An huynh có thể sẽ nói chưa chắc là có. Đúng vậy, đúng là như vậy, ta cũng không nói dối huynh, nói cái tên Lưu Chí Mậu kia nhất định có tham gia vào đó, nhưng ta chỉ có một mẫu thân mà thôi, mạng của Cố Xán ta cũng chỉ có một, sao ta lại phải cược vào cái từ chưa chắc kia?”
Cố Xán đứng dậy, nói với vẻ cực kỳ tức giận: “Trần Bình An, hôm nay nếu như huynh đánh chết ta, ta chắc chắn sẽ không đánh lại, nhưng trước khi ta bị huynh đánh chết, ta muốn nói cho huynh biết, Cố Xán ta không làm gì sai cả! Coi như ta có sai đi nữa thì ta cũng không nhận! Ta cũng sẽ không thay đổi! Đời này có chết cũng không thay đổi! Chết cũng không thay đổi!”
Khuôn mặt Cố Xán trở nên dữ tợn nhưng không phải kiểu nhìn người khác với vẻ phẫn hận kia mà là cái loại tự hận chính bản thân mình, hận cả cái Thư Giản hồ này, hận tất cả mọi người, sau đó là sự uất ức tột độ khi không được người mình quan tâm nhất thông cảm.
“Ta ở nơi này chính là bảo hổ lột da, không lột da bọn chúng xuống trước rồi mặc lên mình thì ta sẽ bị chết cóng, không uống máu ăn thịt bọn chúng, ta và mẫu thân sẽ chết đói chết khát! Trần Bình An, ta cho huynh biết, nơi này không phải là ngõ Nê Bình của chúng ta, sẽ không chỉ có mấy tên lớn xác đáng ghê tởm đến trộm y phục của mẫu thân ta, người nơi này sẽ ăn mẫu thân ta đến không nhả xương, sẽ khiến cho bà sống không bằng chết! Ta sẽ không chỉ gặp tên rùa đen uống say cạnh hẻm, thấy ta không vừa mắt thì đạp ta một cước thôi đâu!”
“Huynh có biết ta ở đây cảm thấy sợ hãi đến thế nào hay không?”
“Huynh có biết ta đã hy vọng huynh đến cạnh ta đến thế nào, bảo vệ ta giống như trước đây, bảo vệ luôn cho cả mẫu thân ta đến thế nào hay không?”
“Trần Bình An, huynh không biết!”
“Huynh chỉ biết đánh ta mắng ta mà thôi.”
Cuối cùng, Cố Xán mang khuôn mặt đầy nước mắt, nói không ra hơi: “Ta không muốn lần sau khi Trần Bình An huynh đến thăm ta và mẫu thân chính là lúc huynh đi thăm mộ bọn ta ở Thư Giản hồ, ta còn muốn gặp lại huynh, Trần Bình An...”
Cố Xán nức nở đi ra khỏi phòng, hắn cũng không đi xa, chỉ đặt mông ngồi ở bậc cửa.
Trần Bình An ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu lên nói với người phụ nữ: “Thẩm thẩm, ta cũng không uống rượu nữa, có thể bới cho ta một chén cơm không?”
Người phụ nữ lo lắng thấp thỏm không yên trong lòng nhanh chóng lau nước mắt, gật gật đầu, đứng dậy đi bới cho Trần Bình An một chén cơm. Trần Bình An nhận lấy cái chén sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi ngồi xuống.
Trên bàn lại có một chén cơm.
Năm đó ở nhà người ta trong ngõ Nê Bình, Trần Bình An còn nhỏ hơn so với Cố Xán bây giờ, cũng có một chén cơm đặt trên bàn như vậy.
Trần Bình An nâng cánh tay lên, có hơi run rẩy, cuối cùng cũng không cầm đũa lên mà lấy một quyển sách từ trong ngực ra đặt cạnh chén cơm kia.
Một quyển sách, là một cuốn quyền phổ đã ố vàng cũ kỹ.
Trần Bình An đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên.
Nói đã làm bạn với hắn qua trăm sông ngàn núi, đã nhìn thấy rất nhiều những thứ kỳ lạ của Đại Thiên thế giới, đã chứng kiến Trần Bình An vượt qua tất cả thăng trầm.
Đã lật ra xem nhiều lần như vậy mà vẫn thẳng thớm như xưa, hầu như không có bất kỳ nếp gấp nào.
Chỉ từng cho lão nhân trong Sơn Trúc lâu xem một lần, nhưng lần đó Trần Bình An chỉ hận không thể bảo lão nhân lật cẩn thận từng tờ một, luyên thuyên quá nhiều lời, kết quả là bị lão nhân thưởng cho một quyền, dạy dỗ nói người luyện võ, đến cả một cuốn sách phế phẩm cũng không bỏ xuống được, còn muốn trong quyền ý chứa đựng cả thiên hạ?”
Cho cô nương mà mình thích lật xem, lúc ấy vẫn còn chưa thích nhau, bởi vì cần biết chữ mới biết được trong quyền phổ nói cái gì nên mới cho nàng xem, lúc đó lại nhận được sự cạn lời từ nàng, nàng cho rằng Trần Bình An đang coi thường nàng, cho là nàng ham chút quyền pháp trong bộ quyền phổ này, định học trộm.
Ân một bữa cơm là ân cứu mạng.
Một bản quyền phổ cũng là ân cứu mạng.
Trần Bình An cắn môi một cái, không quay đầu khẽ nói: “Cố Xán, lúc ấy chúng ta đã từng nói, quyền quyền phổ này ta mượn của ngươi, một ngày nào đó ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Cố Xán đột nhiên đứng lên, hét một cách giận dữ: “Ta không cần, tặng cho huynh rồi thì nó là của huynh, lúc đó huynh nói phải trả lại nhưng vốn ta không có đồng ý! Huynh nói lý chút đi!”
Cuối cùng Cố Xán cũng khóc, cầu xin nói: “Trần Bình An, huynh đừng như vậy mà, ta sợ...”
Trong mắt đứa trẻ thông minh từ nhỏ nhưng tính tình loại quá cực đoan này, trên đời này cũng chỉ có mình Trần Bình An luôn nói đạo lý như vậy.
Trần Bình An không nói gì, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm.
Mãi cho đến khi ăn xong chén cơm, hắn cũng chưa từng ngẩng đầu lên lần nào.
Sau khi Cố Xán vừa khóc vừa nói xong câu sau cùng kia, đầu người phụ nữ cũng hoàn toàn cúi xuống, toàn thân bà run rẩy, không biết là vì đau lòng hay là phẫn nộ.
Trần Bình An nhẹ nhàng đặt đũa xuống, khẽ gọi một tiếng: “Cố Xán.”
Cố Xán lập tức nhanh chóng lau sạch nước mắt, to giọng nói: “Ta đây!”
Trần Bình An chầm chậm nói: “Ta sẽ đánh ngươi, sẽ mắng ngươi, sẽ nói với ngươi về những đạo lý mà ta nghĩ ra được, là những thứ đạo lý mà ngươi cảm thấy không đúng chút xíu nào, sẽ không vứt bỏ ngươi như thế đâu.”
Từ đầu đến cuối Trần Bình An đều không quay đầu, giọng nói không nặng không nhẹ nhưng trong ngữ khí lại toát ra một sự kiên định, giống như đang đang nói với Cố Xán, cũng giống như đang tự nói với bản thân mình: “Nếu như một ngày nào đó ta đi rồi, đó nhất định là do ta đã vượt qua được cái hố trong lòng mình. Nếu chưa vượt qua được, ta sẽ ở ngay chỗ này, từ từ đợi ở Thư Giản hồ Thanh Hạp đảo này.”
Cố Xán nín khóc mà mỉm cười: “Được! Nhớ giữ lời đó, Trần Bình An huynh đừng có mà lừa ta!”
Trần Bình An đột nhiên nói: “Vậy có thể là hôm nay cần phải phá lệ rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận