Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 720: Tha Hồ Khoe Khoang Được Uống R

Chương 720: Tha Hồ Khoe Khoang Được Uống RChương 720: Tha Hồ Khoe Khoang Được Uống R
Chương 720: Tha Hồ Khoe Khoang Được Uống Rượu Kiếm Tiên (3)
Tống Vũ Thiêu đối với điều này tràn đầy cảm xúc, hắn từng đi xa Nam Giản quốc, từng có kết giao cùng danh sĩ bên kia, cho dù tính cách khác nhau, nhưng quả thật đều có phong thái, cho dù chỉ là người đọc sách tay trói gà không chặt, cũng giống vậy làm cho người ta tự biết xấu hỗ.
Con đường từ thác nước tới Kiếm Thủy Sơn Trang, bên đường có một đình nghỉ chân kiều diễm tinh mỹ, treo tắm biển "Sơn Thủy", câu đối là "Đá trắng lởm chởm, nước chảy róc rách”, đơn giản mà khác biệt.
Hiển nhiên Tống Vũ Thiêu rất thích thú đối với đình nghỉ chân này, lôi kéo Trần Bình An ngồi ở ghé dài trong đình, ngồi đối diện, lão nhân hoành kiếm ở đầu gối, thiếu niên đeo kiếm ở phía sau, một người được giang hồ vinh dự gọi là kiếm thuật nhập thánh, một người hôm nay đến xuất kiếm cũng chưa tự tin.
Tầm nhìn trống trải, núi xa đen đen.
Gió núi nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Tống Vũ Thiêu tĩnh tọa ở đây, cũng không cố ý khách sáo hàn huyên cùng thiếu niên, chỉ là suy nghĩ tâm tư.
Tôn tử Tống Phượng Sơn đối với chuyện giang hồ, chưa nói tới dã tâm bừng bừng, càng nhiều vẫn là được cô cháu dâu kia trợ giúp, suốt ngày tâng bốc bên gối, khiến cho tôn tử tự cho rằng là chỉ là việc nhỏ thuận tay lâm vào, càng muốn làm võ lâm minh chủ, hơn nữa muốn hắc bạch ăn thông, thậm chí bắt tay lên đến triều đình, nếu không với bản tính của Tống Phượng Sơn, lúc trước nơi nào sẽ để ý tới vị Trưởng công chúa Sơ Thủy quốc kia, không một kiếm chém nàng đã là nhân từ nương tay rồi.
Tứ Sát Sơ Thủy quốc, cụm từ này gần mười năm nay mới có, ở trên giang hồ lưu truyền không phổ biến, thông thường chỉ có đến vị trí giang hồ tông sư như Vương Nghị Nhiên mới nghe thấy. Người cầm đầu là nam tử khôi ngô lần này đi chung với ma đầu "Ma Ma" cùng nhau đăng môn, có một chiếc ngân kích tiên gia pháp bảo, ở Sơ Thủy quốc sáng lập một môn phái ma giáo, xếp thứ hai là cô gái yêu ma trong cổ tự, sau đó chính là vị Tiểu Trọng Sơn Hàn thị đệ tử không hiện sơn không lộ thủy trong nhà thuỷ tạ kia, xuất thân danh môn, lại tu hành thuật pháp ma đạo, lung lạc khống chế rất nhiều quan lại chiếm giữ địa vị cao trong Sơ Thủy quốc.
Người cuối cùng trong Tứ Sát, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là cháu dâu của Tống Vũ Thiêu.
Trong một lần Tống Vũ Thiêu xuất môn ởi xa, nàng "tình cờ” làm quen với Tống Phượng Sơn, hai người liền lén Tống Vũ Thiêu kết làm vợ chồng, chiêu cáo thiên hạ, đợi cho Tống Vũ Thiêu trở lại sơn trang, ván đã đóng thuyền, bát đắc dĩ nhất là Tống Phượng Sơn bị ma quỷ ám mê, nói thẳng đã biết được thân phận ma đầu của thê tử, một lần nọ, Tống Vũ Thiêu xuất kiếm, một kiếm chém đứt bội kiếm ban đầu của đích trưởng tôn, lại một kiếm xuyên thủng bụng cô gái, Tống Phượng Sơn như nổi điên mát trí muốn liều mạng cùng gia gia, Tống Vũ Thiêu tức giận, một kiếm muốn đánh gãy gân tay đứa cháu bát hiếu này, hoàn toàn đoạn đi tiền đồ kiếm đạo của hắn, đỡ phải về sau di họa thế nhân, không ngờ cô gái cứ như vậy mà che ở trước người Tống Phượng Sơn, tùy ý lão nhân một kiếm xuyên qua trái tim, tuy không bị mát mạng tại chỗ, nhưng cũng thật sự chặt đứt trường sinh kiều, từ nay về sau trở thành một con bệnh ngay cả xuân hàn cũng không chịu nỗi.
Chuyện xấu chó má trong gia môn, Tống Vũ Thiêu hiểu nếu dùng đạo lý để làm người ta hiểu sẽ không có tác dụng, cuối cùng đã xuất ra mấy đường kiếm, nhưng vẫn là không thể nói rõ ràng đạo lý, thành một bút toán sổ sách lung tung không đầu không đuôi.
Tống Vũ Thiêu bùi ngùi thở dài.
Sơn Thủy đình sơn thủy đình, đá lởm chởm nước róc rách, tuy phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thế sự như sóng gió, không cho lòng người toại nguyện a.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Tống lão tiền bối, kế tiếp ta có thể luyện quyền ở thác nước bên kia không?"
Tống Vũ Thiêu không nói hai lời, thuận miệng đồng ý: "Có gì không thể, ta sẽ cho người truyền lời ra ngoài, từ Sơn Thủy đình đến thác nước bên kia là cấm địa của Kiếm Thủy Sơn Trang, ai vượt giới sẽ phải chét."
Trần Bình An gãi gãi đầu, có vẻ băn khoăn,"Buổi tối ta thừa dịp không có người thưởng cảnh rồi đi luyện quyền là được, ban ngày không cần phong tỏa cám đường, bằng không cũng quá vô lý."
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Tống Vũ Thiêu lắc đầu cười to nói: "Tiểu oa nhi, ngươi cũng quá khó chịu đó, lão phu ở địa bàn nhà mình vẽ ra một khoảnh đất không cứt chó, còn cần cùng người ngoài giảng đạo lý sao?”
Trần Bình An đành phải nói: "Nếu sơn trang cần ta ra tay giúp đỡ, lão tiền bối chỉ để ý phân phó một tiếng."
Lão nhân vỗ lên thanh kiếm sắt trên đầu gối, tức giận nói: "Kiếm của lão phu, với hai thanh ngươi đeo trên lưng, không giống nhau." Trần Bình An thần sắc xấu hổ, tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, chỉ là uống rượu, không nói chuyện.
Lão nhân nhịn ý cười, thu kiếm đứng dậy nói: "Chỉ cần quan tâm luyện quyền, muốn ở lại thôn trang tới khi nào cũng được. Đúng rồi, rượu này của ngươi tư vị ngửi mùi có vẻ không được ngon, lát nữa lão phu cho người đưa tới chỗ ngươi ở vài hũ rượu hoa điêu trong hằm cổ, rượu ngon đã chôn gần hai mươi năm, đó mới là rượu! Còn thứ đồ chơi ngươi đang uống, so với nước có khác gì máy, mấu chốt là tiểu oa nhi nhà ngươi còn thích mặc kệ có người hay không có người, không có việc gì cũng phải uống vài hớp, lão phu còn thấy ái ngại thay ngươi."
Lão nhân nhún mũi chân một cái, bóng người phiêu diêu, trong giây lát liền xuất hiện ở trên cành cao nơi núi rừng xa xa, vài động tác phiêu dật mau lẹ rồi biến mát không thấy đâu.
Trần Bình An một mình ngồi ở trong Sơn Thủy đình.
Hai lần gặp được vị tiền bối giang hồ này, không hiểu sao Trần Bình An lại nhớ tới Thải Y quốc Yên Chi quận Thành hoàng gia Trầm Ôn, tuy một người là võ phu thuần túy hưởng dự giang hồ, một vị là quan văn thần linh hưởng thụ hương khói, ồ đúng rồi, còn cộng thêm Luyện khí sĩ đã thu Loan Loan làm đồ đệ, luôn cảm giác ba người bọn họ có điểm giống nhau, nhưng cụ thể giống điểm nào, Trần Bình An lại không thể nói rõ ra được, dù sao sau khi Trần Bình An giao tiếp cùng bọn họ, mới có thể cảm thấy rượu trong hồ lô rượu của mình, thật sự không thẻ tiếp tục mua loại rượu thổ thiêu rẻ tiền nhát nữa.
Ha ha, không quan hệ, lần này không phải sắp được uống rượu ngon nhất Kiếm Thủy Sơn Trang hay sao? !
Máu chốt là không cần Trần Bình An tiêu tiền!
Cho nên thời điểm Trần Bình An rời khỏi Sơn Thủy đình quay về chỗ ở, tâm tình vô cùng tốt.
Đến viện tử, Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong nhìn thấy Trần Bình An vẻ mặt vui mừng, hai mặt nhìn nhau, như thế nào? Đi ngắm thác nước có tác dụng như vậy sao?
Trần Bình An vui vẻ ngồi ở bên cạnh bàn đá, cười nói: "Buổi tối ta muốn đi thác nước bên kia luyện quyền, các ngươi có ai muốn đi cùng ta không?"
Hán tử râu quai nón cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ ngươi ở bên chỗ thác nước nhìn lén mỹ nhân tắm gội? Nếu có thể có cảnh đẹp như vậy, tính thêm ta vào!”
Trương Sơn Phong trừng mắt nhìn"Bằn đạo có thể giúp các ngươi trông chừng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận