Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1197: Miệng kêu Trần Bình An (4)

Chương 1197: Miệng kêu Trần Bình An (4)Chương 1197: Miệng kêu Trần Bình An (4)
Chương 1197: Miệng kêu Trần Bình An (4)
Tràn Bình An biết trận đuổi giết kia tuyệt đối không nhẹ nhàng vui thích như lời Khương Thượng Chân đang kê.
Khương Thượng Chân quay đầu nhìn về phía tây, thốn thức nói: “Sau đó ba người chúng ta gặp được một vị kiếm tu, người đó một thân kiếm khí xung thiên, trời sinh hiệp nghĩa, tính tình cũng tốt, không chỉ một kiếm chém giết đại yêu, còn thích giảng đạo lý với chúng ta, càng không tham muốn thi thể đại yêu..." Nói tới đây, Khương Thượng Chân vỗ tay lên trán: "Thật sự không bịa nỗi nữa rồi..."
Ánh mắt Khương Thượng Chân đột nhiên hung ác lên, nhìn chằm chằm Trần Bình An, miệng nói: "Kiếm tu kia hỏi có ai biết Trần Bình An ngươi không, ta liền nói thật, hắn không nói thêm cái gì, chỉ là đi mà quay lại, nói câu yêu đan thuộc về ta. Cũng chỉ một câu vậy thôi, Thái Bình sơn và Đồng Diệp Tông đều không có gì dị nghị, mặc cho ta mổ bụng lấy ra yêu đan của một con đại yêu mười hai cảnh. Ta hiểu rõ ý của gã kiếm tu kia, cho nên mới tới tìm ngươi, chính là vì giao yêu đan tới tay ngươi."
Trần Bình An sắc mặt như thường: "Kiếm tu kia ta biết, tên là Tả Hữu."
Biết?
Chỉ thế thôi?
Tả Hữu?
Cái tên vừa cổ quái lại xa lạ.
Chẳng lẽ đúng là kiếm tiên tuổi trẻ mới nổi danh hai trăm năm nay?
Khương Thượng Chân chỉ muốn giậm chân chửi đổng một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Trần Bình An, trong tay vừa có thêm một chiếc bình sứ tinh mỹ cao chừng nửa cánh tay: "Ngươi biết giá trị của viên yêu đan này không? Ngươi biết phải là kiếm tu thế nào mới có thể một kiếm chém giết đại yêu đã hiện ra chân thân không?”
Trần Bình An vừa lắc đầu rồi lại gật đầu nói: "Giá trị yêu đan thế nào ta không biết, nhưng kiếm thuật của Tả Hữu thì ta biết, Tả Hữu chính miệng nói với ta, kiếm ý của hắn thấp hơn A Lương, kiếm thuật... cao hơn A Lương. Ta tin tưởng hắn."
Nét mặt Khương Thượng Chân cứng ngắc, nghiêng đầu, vươn tay vuốt vuốt khuôn mặt.
Trần Bình An a Trần Bình An, ngươi có thể đừng dùng loại ngữ khí nhe nhàng kia để nói về một người bằng hữu tự xưng "Kiếm thuật còn cao hơn A Lương” được không? l
Trần Bình An cũng phát giác được manh mối, cười nói: "Yên tâm, ân oán giữa ta và Trâm Hoa Lang Chu Sĩ và Ma giáo Nha Nhi không liên quan đến ngươi. Còn nữa, dù ta có cầu xin Tả Hữu, hắn cũng sẽ không đồng ý ta xuất kiếm với Khương Thượng Chân ngươi."
Tả Hữu tự xưng đại sư huynh, đang phải bịt mũi để nhận "tiêu sư đệ" là mình.
Yên tâm cái rắm!
Khương Thượng Chân không phải không tin tưởng lời Trần Bình An, mà là kiếm tiên tên gọi "Tả Hữu" kia xuất kiếm còn cần phải lý do ư? Chắc chỉ cần hắn một khi tâm tình không tốt sẽ bổ xuống đầu núi Ngọc Khuê Tông? Trần Bình An ngươi đi hỏi hỏi cảm nhận của lão vương bát đản Đồng Diệp Tông xem? Sau khi tiếp một kiếm, vì không dám tiếp kiếm thứ hai, cả thể diện cũng không cần!
Khương Thượng Chân đã có chủ ý, sau này tốt nhất đứng xa xa Tràn Bình An chút thì hơn.
Đưa bình chứa yêu đan qua, Trần Bình An không nói hai lời, lập tức thu vào trong Phương tác vật.
Khương Thương Chân nhe giọng nói: "Chiếc bình này cũng coi như là một kiện pháp bảo không tệ, coi như là Khương thị ta nhận sai. Còn về sau này ngươi và Chu Sĩ có thể gặp lại hay không, gặp lại sẽ như nào, Sau này nói tiếp."
Bùi Tiền liếc nhìn Trần Bình An và lão già một cái, rồi cũng không nhìn nhiều.
Sơn thần đón dâu là lần đầu tiên, vươn tay chỉ hướng đò ngang trên đỉnh đầu là lần thứ hai. Quá tam ba bận.
Bùi Tiền nhìn thấy được hai người, nhưng cố nén không dám nhìn nhiều. Lục Ung và bốn người Ngụy Tiện không thấy đươc. nên cũng không nhìn.
Một khoảnh khắc sau, hai thân ảnh mới lần nữa xuất hiện bên cạnh đám người.
Trần Bình An dẫn đầu đi tới đò ngang, Bùi Tiền lập tức bám sát, bốn người theo sau.
Trần Bình An bước lên đò ngang, xoay người ôm quyền nói với Khương Thượng Chân: "Chuyện nào ra chuyện đó, cảm ơn."
Khương Thượng Chân cười gật đầu, đã bao nhiêu năm rồi hắn không có loại cảm giác như trút được gánh nặng này?
Quản sự Thanh Hỗ cung sớm đã chờ đợi ở đầu thuyền, cẩn thận dẫn đám người Trần Bình An bước lên đỉnh lâu đò ngang.
Khương Thượng Chân vẫn nhìn theo đò ngang, thật lâu không nói.
Lục Ung đành phải thành thật đứng nhìn ngắn ngơ cùng vị gia chủ Khương thị này.
Đò ngang vốn chỉ còn chờ đợi mỗi đám người Trần Bình An, rất nhanh thôi đã chậm rãi bay lên, đi về hướng mắt.
Khương Thượng Chân thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Khách quý lâm môn, Thanh Hỗ cung các ngươi không định tặng gì cho vị Trần tiên sư này?” Lục Ung thắt cả tim, ra vẻ biết điều: "Đáng ra phải như thế, phải tặng phải tặng, chỉ là mong tiền bối nhắc nhở, nên tặng gì mới thỏa đáng?"
Khương Thượng Chân cười lạnh nói: “Cái gì quy trọng thì tặng cái đó, tốt xấu cũng là Nguyên Anh, còn cần ta dạy tặng lễ?"
Lục Ung hơi cắn răng, dè dặt nói: "Nếu vị Trần tiên sư kia từ chối, Thanh Hỗ cung làm thế nào?”
Khương Thượng Chân quay đầu qua, ánh mắt lãnh đạm: "Khóc này gây này dọa treo cổ này, người ta còn có thể không nhân? Dưới gầm trời gat tiền tài người khác vào túi mình mới khó, chứ tặng tiền mà khó ư? Chút việc nhỏ như thế Thanh Hỗ cung đều làm không được, ngươi thân làm cung chủ sao không chết đi cho rồi?"
Lục Ung mồ hôi ướt đẫm sống lưng: "Tiền bối giáo huấn phải lắm, ta biết làm thế nào rồi."
Khương Thượng Chân hừ lạnh một tiếng: "Không quản Lục Ung ngươi tặng cái gì, quay đầu báo giá cho ta, ta bồi thường gấp đôi cho Thanh Hỗ cung.”
Lục Ung đang cân nhắc trong lòng. AI ngờ Khương Thượng Chân đã nheo mắt lại, âm trầm nói: "Chuyện cỏn con như này đừng động tâm tư với ta, nên bao nhiêu tiền thì cứ bấy nhiêu tiền, Lục Ung ngươi và Thanh Hồ cung còn chưa đủ tư cách khiến Khương Thượng Chân ta thiếu nợ nhân tình."
Lục Ủng vội gật đầu như gà mỗ thóc.
Khương Thượng Chân đột nhiên cười tự trào một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lục Ung, sắc mặt hòa ái nói: "Mới rồi vừa nghĩ rõ ràng một chuyện, ta định ở lại Thanh Hỗ cung thêm một ngày, ngươi chọn ra mấy tên đệ tử thuận mắt, ta sẽ tự thân giảng cho bọn họ một ít tu hành tâm đắc. Nếu trong đó quả thật có ai tiềm năng, ta tặng Thanh Hỗ cung các ngươi một suất đi vào Vân Quật phúc địa. Ừ, đừng quên, dù tư chất tốt đến máy mà tướng mạo xấu xí thì cũng đừng tới làm bẩn mắt ta, truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc cho người cũng phải chú trọng nhìn vừa mắt."
Lục Ung cuồng hỉ trong lòng, phát ra tiếng cảm tạ từ tận phế phủ: "Tiền bối đại ân, Lục Ung ghi nhớ trong lòng!"
Trên đường tu hành, trước nay luôn là phúc họa song hành.
Hoa. gánh đươợc hay không. Phúc, tiếp nỗi hay không.
Dựa hết vào tu hành của bản thân.
Tỷ như dù là thần tiên trên đỉnh núi như Khương Thượng Chân, đổi thành thân phận Trích Tiên nhân Chu Phì, một khi gặp phải Đinh Anh nổi sát tâm thì cũng chỉ có nước chết ở Ngẫu Hoa phúc địa như thường.
Bước lên đỉnh lâu đò ngang, một hàng sáu người đều được xếp vào sương phòng hạng nhất, đương nhiên phòng của Trần Bình An là lớn hơn cả.
Bốn người Ngụy Tiện cầm ngọc bài và chìa khóa, lẳng lặng theo gót Trần Bình An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận