Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1382 - Một Bát Canh Gà Không Biết (5)



Chương 1382 - Một Bát Canh Gà Không Biết (5)




Liễu Thanh Sơn đùa cợt nói: “Đại ca, có phải ca làm quan đến ngốc rồi hay không, hôm nay mới là huyện lão gia, về sau làm thị lang, thượng thư, làm sao bây giờ?”
Liễu Thanh Phong mỉm cười nói: “Xem mà làm.”
Liễu Thanh Phong hỏi: “Lúc đệ đi nói chia tay với hai vị tiên sinh, ta có thể tán gẫu với Liễu Bá Kỳ hay không? Yên tâm, chỉ nói mấy câu.”
Liễu Thanh Sơn gật đầu nói: “Không sao hết.”
Liễu Thanh Sơn đi nói với Liễu Bá Kỳ, Liễu Bá Kỳ đáp ứng, trong lúc Liễu Thanh Sơn đi tìm Phục lão phu tử cùng Lưu tiên sinh, Liễu Thanh Phong dẫn Liễu Bá Kỳ đi hướng từ đường Liễu thị.
Dọc theo đường đi, Liễu Thanh Phong vẫn không mở miệng nói chuyện.
Liễu Bá Kỳ phá lệ có chút lo sợ trong lòng.
Đương nhiên chủ yếu là sau khi nhất kiến chung tình đối với Liễu Thanh Sơn, sẽ ở chung với Liễu Thanh Phong Liễu Kính Đình, cô luôn cảm thấy trên bối phận thấp hơn người ta một cái đầu.
Nhưng Liễu Bá Kỳ cũng có chút trực giác cổ quái, Liễu Thanh Phong này có thể không đơn giản.
Liễu Thanh Phong dừng bước ở ngoài cửa từ đường, hỏi: “Liễu Bá Kỳ, giả như đệ đệ Liễu Thanh Sơn của ta, chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi của một phàm tục phu tử, cô sẽ làm như thế nào?”
Liễu Bá Kỳ đáp: “Ta hôm nay đã là tu vi Địa tiên, về sau chen thân thượng ngũ cảnh không khó, cho nên ta nguyện ý vì Liễu Thanh Sơn trì hoãn thời gian trăm năm.”
Liễu Thanh Phong lại hỏi, “Vậy nếu Liễu Thanh Sơn tiền đồ gấm vóc, lập chí nơi tam bất hủ của Nho gia bọn ta, hơn nữa có hi vọng làm được, cô sẽ như thế nào?”
Liễu Bá Kỳ đáp: “Lấy gà theo gà gả chó theo chó, người dám phá hỏng đại đạo của phu quân Liễu Bá Kỳ ta, hỏi trước bội đao Kính Thần cùng bản mạng đao Giáp Chỉ của ta có đồng ý hay không.”
Liễu Thanh Phong lắc đầu.
Liễu Bá Kỳ nhíu nhíu mày, “Vậy muốn ta làm như thế nào?”
Liễu Thanh Phong nhẹ nhàng nói: “Việc lớn trước mắt, đặc biệt là những lựa chọn sinh tử kia, ta hy vọng em dâu có thể đứng ở góc độ Liễu Thanh Sơn để cân nhắc vấn đề, không thể suy nghĩ đầu tiên, là ‘Liễu Bá Kỳ ta cảm thấy như thế, mới là tốt với Liễu Thanh Sơn, cho nên ta làm thay hắn là được’, đại đạo gập ghềnh, đánh đánh giết giết, không thể tránh được, nhưng bản thân cô cũng đã nói lấy chồng theo chồng, như vậy ta vẫn hy vọng cô có thể thật sự biết thứ mà Liễu Thanh Sơn muốn, cho nên ta bây giờ có thể nói rõ với cô, về sau chắc chắn khó tránh khỏi cô phải chịu chút tủi thân và uất ức, thậm chí là tủi thân và uất ức lớn.”
Liễu Bá Kỳ vốn nghe được cái “em dâu” kia, cực kỳ mất tự nhiên, nhưng nghe tới lời phía sau, Liễu Bá Kỳ chỉ còn lại sự bội phục từ đáy lòng, mặt giãn ra cười nói: “Yên tâm, những lời này làm ta phục, tâm phục khẩu phục! Con người ta tương đối bướng, nhưng lời hay lời dở, vẫn nghe ra được!”
Liễu Thanh Phong như trút được gánh nặng, cười nói: “Đứa em trai này của ta, ánh mắt tốt lắm.”
Liễu Bá Kỳ đưa bàn tay về hướng từ đường, nói: “Cô là thần tiên trên núi, vái ba cái với từ đường Liễu thị nhà ta là được.”
Liễu Bá Kỳ làm theo.
Lại phát hiện Liễu Thanh Phong cũng đứng xa xa vái ba cái.
Tâm tình Liễu Bá Kỳ có chút nặng nề.
Liễu Thanh Phong nhẹ nhàng nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, rất nhanh ta sẽ bị gia phả Liễu thị xoá tên, đến thời điểm đó, ta sẽ không còn là huynh trưởng của Liễu Thanh Sơn nữa. Đến lúc đó, nếu như Liễu Thanh Sơn nhận được thư nhà, muốn từ bỏ đi xa, vô luận lúc ấy các ngươi là ở Bảo Bình Châu hay trung thổ, nếu hắn cố ý muốn quay về Sư Tử Viên, khởi binh vấn tội ta, ngươi nhất định phải ngăn cản hắn, che chở hắn tiếp tục du học vạn dặm.”
Liễu Bá Kỳ tuy không biết nguyên do trong đó, vẫn gật đầu, sau đó cười khổ nói: “Nhanh như vậy đã muốn ta làm ác nhân? Ngươi cũng thật không xa lạ gì.”
Liễu Thanh Phong nói sang chuyện khác, “Nghe nói ngươi đã hung hăng dạy dỗ Liễu thụ nương nương một phen?”
Liễu Bá Kỳ bắt đầu chột dạ.
Liễu Thanh Phong nheo mắt mà cười: “Lúc ta còn rất nhỏ, ta đã muốn làm như vậy, vốn đang nghĩ còn cần qua bảy tám năm nữa, mới có thể làm được, lại phải cảm ơn ngươi rồi.”
Mãi đến giờ phút này Liễu Bá Kỳ mới bắt đầu hoàn toàn tán đồng “gia phong Liễu thị” .
Nơi xa, Liễu Thanh Sơn khập khiễng đi về phía từ đường.
Phát hiện huynh trưởng cùng nữ tử mình yêu thương trò chuyện với nhau rất vui, chỉ cần huynh trưởng gật đầu, vậy hôn sự của mình và Liễu Bá Kỳ hẳn là ổn thỏa rồi, Liễu Thanh Sơn liền cười lên, vị người đọc sách tuổi còn trẻ này, chỉ cảm thấy trong trời đất không còn việc khó nữa.
————
Đoàn người Trần Bình An thuận lợi tiến vào kinh thành Thanh Loan quốc.
Đây là nơi kế sau Lão Long thành lại cho người ta cảm giác phồn hoa nhân gian tưng bừng nhộn nhịp.
Trần Bình An rốt cuộc vẫn cho Chu Liễm một ít vàng bạc, để lão đi mua những thơ họa khiến Thạch Nhu căm thù đến tận xương tuỷ kia.
Bản thân Trần Bình An cũng tìm cửa hiệu lâu đời trăm năm, mua chút giấy Tuyên Thành tinh xảo đẹp đẽ một quan tiền một phần hàng.
Trước khi vào thành, Trần Bình An đã tới một chỗ yên tĩnh, cho rương trúc bay lên không, đồ vật đều để vào trong vật gang tấc.
Lúc trước ở quán trọ Bách Hoa Uyển, Thôi Đông Sơn từng đề cập tin tức trận tranh luận này, trong đó còn có tòa Bạch Vân quan tịch tịch vô danh ở Thanh Loan quốc, cho nên Trần Bình An mới cố ý vòng qua nơi đây.
Luôn cảm thấy đã dùng gần hết vận khí tốt ở bên Sư Tử Viên rồi, tuyệt đối đừng quá rêu rao, chủ động xâm nhập tầm nhìn của Vân Lâm Khương thị và Thanh Loan quốc Đường thị hoàng đế.
Lúc đang ở một tòa tửu lâu phố xá sầm uất ăn uống thả phanh, các thực khách người kinh thành đều đang nói chuyện tràng tranh luận phật đạo kia tới gần vĩ thanh lại chưa thật sự chấm dứt, cao hứng phấn chấn, mặt mày vui vẻ. Bất luận là lễ Phật hay hướng đạo, trong lời nói khó có thể che giấu ngạo khí thân là con dân Thanh Loan quốc. Thật ra đây là một trong những biểu hiện rõ nét nhất của quốc lực và khí số một quốc gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận