Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1648: Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (9)

Chương 1648: Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (9)Chương 1648: Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (9)
Thôi Đông Sơn thật sự đã cầm tờ giấy kia nhét vào trong miệng, nhai nát rồi nuốt.
Ôi chao, một mùi giấy Tuyên Thành, còn rất ngon.
Thôi Đông Sơn lắc đầu lắc đầu, chỉ chỉ phía sau hai vợ chồng vẫn đang tiếp tục ngồi quỳ bên cạnh nhau: "Phạm Ngạn đúng không, cút ra đây, giả ngu giả ngốc thú vị lắm sao? Nói xem, ngươi nhìn nhận thế nào về tên ngốc Cố Xán kia."
Chàng thanh niên thân hình cao lớn đứng lên, hành lễ, sau đó bước về phía trước một bước, ngồi quỳ cùng một hàng với cha mẹ, cha mẹ hắn ta rõ ràng đã có chút lo lắng, thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi đối với đứa con trai "ngớ ngẩn" này.
Vẻ mặt Phạm Ngạn thản nhiên, nhìn thẳng vị thiếu niên áo trắng có nốt ruồi giữa mi tâm kia, hắn ta không hề sợ hãi, mỉm cười nói: "Cố Xán kia à, rất đơn giản, chỉ cần biểu hiện ngốc một chút, đối với cha mẹ tình cảm thâm sâu, đơn thuần một chút, chịu khổ chịu thiệt, dân dà, che dấu rất nhiều, đến lúc chín mùi ăn chắc, đứa nhỏ kia đã tin tưởng rồi. Bán hắn ta, ta chỉ là chờ người có thể trả giá mà thôi, không nghĩ tới Lưu Lão Thành hại ta tổn thất một khoản tiền thần tiên lớn, ta còn chưa có chỗ kể khổ."
Thôi Đông Sơn cười nói: "Người thông minh.”
Phạm Ngạn nói: "Đáng tiếc không có trí tuệ."
Thôi Đông Sơn vui vẻ, hỏi: "Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?"
Phạm Ngạn hơi kinh ngạc.
Thôi Đông Sơn đứng lên, hai tay chắp sau đó, một cước đá văng đến bên bờ lôi trì màu vàng, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia: "Muốn sống cao cao tại thượng thì phải có khả năng chịu đựng những thứ tốt đẹp hơn, xấu xa hơn."
"Muốn sống thoải mái, một loại là giả bộ hồ đồ, một loại là hồ đồ thật. Phạm Ngạn ngươi được tính là loại nào? Từ từ nghĩ đi, trả lời sai thì ngày mai phủ thành chủ của thành Trì Thuỷ sẽ có thể tổ chức một cái tang lễ người đầu bạc tiễn người đầu đen rồi. Ôi ngại quá, nhìn vợ chồng thành chủ vẫn còn trẻ." Sắc mặt Phạm Ngạn trắng bệch.
Thôi Đông Sơn vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn ta.
Chưa từng nghĩ Phạm Ngạn bỗng nhiên mỉm cười, lại không có chút sợ hãi nào.
Thôi Đông Sơn nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phạm Ngạn đang đùa bỡn tâm tính Cố Xán trong tiếng vỗ tay: "Có phải lão vương bát đản kia đã nói cho ngươi biết từ sớm là không cần lo lắng ta sẽ giận chó đánh mèo với ngươi hay không? Ngươi không chết được? Vậy ngươi có biết rốt cuộc ông ta nghĩ gì không? Ngay cả điều này cũng không đoán được, ngay cả ta là ai cũng không biết, ai cho ngươi lá gan, dám nói chuyện với ta như vậy?”
Mãi cho đến lúc này Phạm Ngạn mới thực sự lo lắng.
Thôi Đông Sơn cười khẩu nói: "Đại Ly ăn chắc Thư Giản Hồ đã không còn gì phải hồi hộp nữa, loại gián điệp bán ngược tình báo như ngươi, lúc trước quả thật có ích đối với Đại Ly chúng ta, cũng lập công không nhỏ, nhưng lợi ích nên cho cũng không thiếu các ngươi một đồng tiền nào, nhưng Phạm thị các ngươi giở trò thông đồng lén lút với vương triều Chu Huỳnh, thật sự cho rằng Lục Ba Đình Đại Ly không có ghi chép hồ sơ sao? Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy mình có bùa bảo vệ tính mạng? Dựa vào mặt à? Hửm?!"
Một bước bước ra khỏi tòa lôi trì màu vàng kia, cả tòa cao ốc, âm ầm chấn động.
Tu sĩ Nguyên Anhl
Thôi Đông Sơn đi tới trước người Phạm Ngạn, vươn hai ngón tay, chụm vào nhau, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: "Bóp chết loại cặn bã như ngươi, ta còn chê bẩn tay. Mịa nó còn dám tỏ ra thông minh ở trước mặt ta?"
Thôi Đông Sơn quay đầu hướng về cửa phòng bên kia, phun ra một ngụm nước bọt: "Lão vương bát đản, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, để cho tiểu tạp chủng này, gợi lên một bụng thiên lôi nộ hoả ta tích góp được, để giúp ngươi làm thịt kiếm tu cửu cảnh của vương triều Chu Huỳnh kia, đúng không?"
Thôi Đông Sơn nói với đôi vợ chồng đang run rẩy ở bên cạnh: "Dạy dỗ ra tên phế vật như vậy, đi, các ngươi làm cha mẹ phải dạy dỗ con trai thật tốt, mất bò mới lo làm chuồng, không muộn, trước tiên tát mười mấy hai mươi cái, nhớ phải vang to lên chút, bằng không ta trực tiếp một tát đánh chết ba người các ngươi. Thư Giản Hồ các ngươi, mịa nó, không phải đều thích một nhà trên dưới cũng phải đoàn viên sao? Quy củ bẩn thỉu không được lên bàn như vậy, các ngươi nghiện rồi."
Trong phòng vang lên từng cái từng cái bạt tai vang dội.
Dễ nghe hơi so với tiếng vuốt quân cờ nhiều.
Thôi Đông Sơn cuối cùng cũng có tâm trạng tốt.
Thôi Đông Sơn đi ra khỏi phòng, đi tới lan can hành lang, thần sắc tiêu điều: "Cố Xán ơi Cố Xán, ngươi thật sự cho rằng bản thân rất lợi hại sao? Ngươi thật sự biết thế đạo này có nhiều hung ác tàn nhẫn đến mức nào không? Ngươi thực sự biết Trần Bình An sống sót đến tận ngày hôm nay dựa vào cái gì không? Ngươi đã có một Tiểu Nê Thu, cũng nhất định không sống nổi ở Thư Giản Hồ, là ai cho ngươi lá gan, làm cho ngươi cảm thấy con đường kia của mình có thể đi rất xa? Sư phụ Lưu Chí Mậu của ngươi dạy ngươi? Mẫu thân ngươi dạy ngươi? Ngươi có biết tiên sinh nhà ta vì ngươi đã phải trả giá bao nhiêu không?”
Lúc hoàng hôn.
Trần Bình An mang theo bình rượu Hoàng Đằng vẫn luôn để bên cạnh, tản bộ đi đến ngoài cửa lớn phủ Chu Huyền.
Hồng Tô cười đi ra khỏi nhà phụ, đưa tay chào hỏi: "Trần tiên sinhI"
Trần Bình An và nàng cũng nhau ngồi ở ngưỡng cửa, vẫn nghe chuyện viết chuyện giống ngày hôm đó.
Ánh mắt Hồng Tô uyển chuyển, xoay người, vươn ngón tay cái ra: "Trần tiên sinh, cái này!"
Ánh mắt Trần Bình An tối sầm, môi khẽ động, hắn vẫn không nói ra chân tướng có thể làm cho nữ tử đau lòng như dao cắt.
Thế sự từ trước đến nay không hề đơn giản. Không phải cứ nói sự thật, làm những điều tốt đẹp thì sẽ có được kết quả tốt nhất.
Căn phòng người gác cổng của Hồng Tô hiện tại, ít nhất không phải lo lắng về sống chất.
Biết được sự thật thì có thể sống tốt hơn không? Sẽ không trở nên lo sợ suốt ngày sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận