Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 889: Nâng Tay Giết Kiếm Tiên (2)

Chương 889: Nâng Tay Giết Kiếm Tiên (2)Chương 889: Nâng Tay Giết Kiếm Tiên (2)
Chương 889: Nâng Tay Giết Kiếm Tiên (2)
Cái này không phải ăn trộm vào nhà người ta lấy đồ, mà căn bản chính là thổ phỉ xuống núi tống tiền a.
Trần Bình An đành phải yên lặng rời khỏi nhà tranh, đóng cửa gian phòng lại.
Hắn sợ hai bên một lời không hợp, sẽ bị vị Ân Quan Đại Nhân chiến công sặc sỡ, tính tình quái đản này một kiếm đâm cho nát báy.
Trần Bình An đi hướng đầu tường phía bắc sau nhà tranh, ngồi uống rượu.
Đột nhiên nghe được phía sau vang lên một trận vỗ tay, Trần Bình An quay đầu, nhìn đến cô thu bàn tay lại, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ nhà tranh bên kia, nghênh ngang mà đi.
Là nhắc nhở ta có thể trở về thu dọn tàn cục?
Trần Bình An một trận đau đầu, cần thận nhìn theo, vẫn ngồi tại chỗ, đợi cho tiểu cô nương mặc áo choàng rộng thùng thình đi xa rồi, mới trở về nhà tranh nhìn thử, những đồ ăn Trữ Diêu mang đến đã không còn sót lại bao nhiêu.
Trần Bình An thở dài một tiếng, thu dọn gian phòng lộn xộn bừa bãi, trở về đầu tường, bắt đầu luyện tập
(Kiếm Thuật Chính Kinhè Trịnh Đại Phong tặng cho.
Vẫn như cũ là giả vờ như đang nắm trường kiếm, trong tay cũng không có trường kiếm thực thụ, chủ yếu là luyện tập khúc dạo đầu Tuyết Băng Thức cùng Trần Thần Đầu.
Cả ngày hôm nay Trữ Diêu không đi tới đầu tường thăm Trần Bình An.
Trần Bình An sau nửa đêm mới quay về nhà tranh nằm xuống, bình yên đi vào giác ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Bình An vừa rời giường đi khỏi nhà tranh không xa thì nhìn thấy vị Ấn Quan Đại Nhân kia, phía sau dẫn theo vài thiếu niên thiếu nữ, sải bước mà đến, lập tức đi vào phòng ở, sau đó cô gái tóc bện sừng dê nhanh chóng nổi giận đùng đùng đi khỏi nhà tranh, trợn trừng mắt, dùng sức làm ra bộ dáng hung thần ác sát, có lẽ cô đang chất vấn vì sao nhà tranh hôm nay không có gì để trộm đi.
Vài thiếu niên thiếu nữ khí thế không tầm thường phía sau cô đều có chút vui sướng hả hê.
Trần Bình An sắc mặt xấu hồ, đành phải giả ngu giả si.
Nếu không phải vì danh hiệu Ấn Quan Đại Nhân kia, Trần Bình An thật sự muốn bẹo lấy hai má của cô.
Lần này tóc sừng dê thật sự hơi tức giận, Kiếm Khí Trường Thành dưới chân cô ầm ầm chắn động, cô mặc áo choàng màu đen rộng thùng thình lược hướng trời cao, chớp mắt lướt đi.
Buổi chiều Trữ Diêu mới đi tới Kiếm Khí Trường Thành, sau khi Trần Bình An kể lại mọi chuyện cho cô nghe, cười nói không cần lo lắng, vị Ấn Quan Đại Nhân kia tính tình như vậy đó, kiếm tu từng chịu khổ vì cô nhiều vô số kể, nhưng thật ra là con lừa ưa ngọt thực dễ đối phó, thích nghe người ta nói lời hay, tặng đồ xinh đẹp này kia, một mực thu lầy. Nhưng mà sau khi cô ta ăn sạch những món đồ đã nhận được, no nê nở nụ cười, cũng sẽ không niệm tình ai, nếu dây phải Ấn Quan Đại Nhân, cũng có biện pháp, ở Kiếm Khí Trường Thành những ai vận khí không tốt, trước khi cô ta ra tay sẽ quyết đoán bắt đầu giả chết, cô sẽ cảm thấy ra tay đánh chết loại phế vật này, sẽ làm ô uế tay mình, thường thường sẽ bỏ qua, hơn nữa cô cũng không thù dai, cũng có khả năng là căn bản không nhớ được những người đó.
Trữ Diêu nhớ tới một chuyện, từng nghe bằng hữu nhắc tới, Ấn Quan Đại Nhân cùng người ở trong nhà tranh, quan hệ không tệ, phá lệ coi trọng, từng có người nhìn đến họ Tào đặt Ấn Quan Đại Nhân ở trên cổ, sau đó hắn một đường đánh quyền hành tâu ở đầu tường, lúc ấy có người đi đường thiếu chút nữa bị dọa rót tim.
Trần Bình An liền cảm khái Tào Từ thật sự là lợi hại.
Trữ Diêu cười nói: "Irước kia không quen, gần đây ta hỏi thăm nhiều hơn về Tào Từ, đưa ra một cái kết luận, thuần túy vũ phu đi cùng con đường với lào Từ, thật ra rất thảm, nhất là cái gọi là võ đạo thiên tài."
Trữ Diêu tiếp nhận bầu rượu của Trần Bình An, uống hớp rượu, sắc mặt hồng lên,"So sánh với Luyện khí sĩ, nếu không đề cập tới một châu, mà là đặt ở một tòa thiên hạ để so sánh, rất khó công nhận cái gọi là đệ nhát đồng cảnh, bởi vì phi kiếm bản mạng, pháp bảo tiên binh những vật ngoài thân này, thật ra không tính là vật ngoài thân, rất nhiều sinh tử đại chiến, chính là dùng mấy thứ này giải quyết dứt khoát, cho nên kỳ ngộ phúc duyên sẽ thay đổi rất nhiều sự thật trước đó. Vũ phu thì không giống vậy, không quá dựa vào, thậm chí là phản cảm những thứ này, bởi vậy mới có cách nói quyền vô thứ hai, thắng thua rõ ràng."
Trần Bình An gật gật đầu, hắn từng ở ngõ Nê Bình lần đầu tiên nhìn thấy Đại Ly Phiên vương Tống Trường Kính, sau đó tại trúc lâu lão nhân họ Thôi ra quyền, cộng thêm sau đó là Trịnh Đại Phong gian nan phá cảnh, lên trời mà đi, đều có thể rõ ràng cảm nhận được hoàn toàn khác với sơn thượng thần tiên, loại khí thế tông sư "Ta tranh đệ nhát, ai cùng tranh phong” này cực kỳ rõ rệt. Trữ Diêu đưa bầu rượu lại cho Trần Bình An,"Kết luận của ta thật ra chỉ nói một nửa, huynh cảm thấy Tào Từ rất lợi hại, nhưng mà ta cảm thấy huynh lợi hại hơn."
Trần Bình An nhếch miệng cười ngây ngô, có thể để cho cô nương mình yêu thương cho rằng mình lợi hại, không phải lợi hại thì là cái gì?
Trữ Diêu nói rất nghiêm túc: "Bởi vì vũ phu cùng thời đại, khẳng định không có máy người có thể giao thủ cùng Tào Từ, không ai có thể chân chính lĩnh giáo loại khí diễm 'Nô địch' của Tào Từ. Nhưng mà huynh chẳng những giao thủ cùng hắn, hơn nữa đánh liền ba trận, sau khi toàn thua, huynh cùng hắn tâm cảnh chi chiến, có thể không thua, điều này thật sự rất khó."
Trữ Diêu ho khan một tiếng, ngồi thẳng người lên, vỗ vỗ bả vai Trần Bình An,"Điều này rất khó, phải duy trì, càng đánh càng hăng.”
Trần Bình An thấy Trữ Diêu nói chuyện nghiêm trang như vậy, hắn vốn đang hành xử rất trịnh trọng nghiêm túc, chỉ là đột nhiên phát hiện nét bỡn cợt trong mắt Trữ Diêu, liền biết cô đang bắt chước Tào Từ kia, cố ý trêu cợt mình, Trần Bình An cười đến không ngậm được miệng, ngay cả rượu cũng không đề ý mà uống,"Muội học hắn không giống chút nào."
Trữ Diêu liếc mắt nói: "Huynh học hắn thì giống sao?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta không học hắn, ta cũng không cần học hắn."
Trữ Diêu chậc chậc ra tiếng, không biết là ngưỡng mộ hay là trêu ghẹo.
Trần Bình An cười ha ha.
Trữ Diêu trí tuệ nhường nào, lập tức biết người này đang bắt chước bộ dáng của mình ở khách sạn Quán Tước, đám thẳng một quyền vào đầu vai Trần Bình An,"Lo uống rượu của huynh đi!"
Trần Bình An quả thực uống hớp rượu, sau đó cười nói: "Qua, hôm nay rượu hình như ngon hơn hẳn bình thường.”
Trữ Diêu liếc nhìn hồ lô dưỡng kiếm trong tay Trần Bình An, bỗng nhiên mặt đỏ hẳn lên, lại cho Trần Bình An một quyền, thở phì phì nói: "Nam nhân không có người nào tốt!"
Trần Bình An cầm hồ lô rượu, không hiểu ra sao. Trữ Diêu đứng dậy ngự kiếm rời đi, không quên quay đầu lườm hắn một cái.
Trần Bình An mở to mắt nhìn, vẻ mặt vô tội.
Gãi gãi đầu, tiếp tục uống rượu, Trần Bình An nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu sao mình lại là thứ đồ không tốt.
Chẳng qua Trần Bình An cảm nhận được Irữ Diêu thật ra không tức giận.
Mà là có chút... thẹn thùng.
Trần Bình An cảm thấy loại tư vị quanh quản trong lòng này không xấu, hình như còn thú vị hơn so với uống rượu ngon.
Có một nam tử tuấn mỹ ngự phong hư đạo trời cao ở Kiếm Khí Trường Thành, chính là người đứng bên cạnh lão nhân họ Tè kia, trong lúc vô tình gặp được một màn này, cười cười,"Thì ra là một tên ngốc không khai khiếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận