Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 714: Ngắm Thác (4)

Chương 714: Ngắm Thác (4)Chương 714: Ngắm Thác (4)
Chương 714: Ngắm Thác (4)
Thôi Sàm mặt sắc âm tình bất định,"Cho ngươi mượn tạm hai mươi năm. Sau này cho dù ngươi vẫn chưa tễ thân ngũ cảnh, ta cũng sẽ thu hồi lại."
Thôi Đông Sơn tức khắc xoay người lại, đưa ra một bàn tay, cò kè mặc cả nói: "Ít nhất năm mươi năm!"
Thôi Sàm đi ra hướng cửa, tay áo bay bay,"Ba mươi năm, còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước, hiện tại ta sẽ đánh chết ngươi.”
Sau khi Thôi Sàm rời khỏi viện tử, Thôi Đông Sơn một đường từ chiếu trúc nhào lộn đi đến cửa.
Cô gái Tạ Tạ ngồi ở cửa bên ngoài từ đầu tới đuôi, giống như khúc gỗ.
Thôi Đông Sơn lười biếng ngồi dậy, liếc mắt nhìn tư thế cô gái đang ngồi, cười nói: "Tạ Tạ, thì ra ngươi có cái mông lớn như vậy a, khó trách muốn làm sư nương ta."
Cô gái thành thành thật thật ngồi ở tại chỗ, tư thế như trước, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thôi Đông Sơn nhảy người lên một cái, chạy đến bên cạnh cô gái, một cước hung hăng đá lên mông cô gái, đá cô gái cả người té nhào vào trong viện tử.
Thiếu niên áo trắng hai tay chống nạnh, cát tiếng cười to.
Cô gái yên lặng đứng dậy, ngay cả bụi đất trên người cũng không phủi. Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng đánh ngực, Nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của người, lòng công tử ta đau như như dao cắt."
Tạ Tạ miễn cưỡng cười vui, cố nặn ra một nụ cười trên mặt.
Thôi Đông Sơn nhanh chóng một tay che mắt, một bàn tay khác lắc mạnh tay,"Mau quay đầu đi chỗ khác, ban ngày thấy quỷ, công tử nhà ngươi sắp bị mù mắt rồi!"
Cô gái quay đầu đi, hướng tầm mắt lên trên, bầu trời trong xanh tinh không vạn lí.
Khi còn nhỏ nàng không hiểu được "vạn dặm không mây" mới là thời tiết tốt nhát, chẳng lẽ mây tía ngang trời thì không đẹp bằng hay sao? Mãi đến sau này khi nàng lên núi rồi mới biết được, thì ra là không mây thì sẽ không có gió mưa.
Lý Bảo Bình lấy một khối "Minh chủ lệnh" làm bằng gỗ để triệu tập mọi người, cái này bắt nguồn từ việc gần đây nàng vừa xem xong một quyển miêu tả giang hồ đại hiệp, người được tôn kính là võ lâm minh chủ, chỉ cần lấy lệnh bài ra là có thể hiệu lệnh giang hồ, uy phong vô cùng. Nàng cầm trong tay khối mộc bài tự chế kia, nghênh ngang đi gõ vang cửa từng phòng, cũng không nói gì, cau mày giơ lệnh bài trong tay lên cao, sau đó bước đi xuống phía dưới.
Cuối cùng Lâm Thủ Nhát, Lý Hòe, Vu Lộc, Tạ Tạ, thậm chí ngay cả Thôi Đông Sơn đều tham gia giúp vui, tụ ở trong học xá của Lý Bảo Bình, chờ đợi vị võ lâm minh chủ này lên tiếng.
Lý Bảo Bình ho khan một tiếng, mộc bài nhỏ treo ở trên cổ, trên bàn đặt một phong thư thật dày.
Tiểu cô nương áo hồng miên động tác thong thả mở ra phong thư, thần sắc nghiêm túc nói: "Tiểu sư thúc viết thư cho mọi người chúng ta, là đà chủ phân đà Đông Sơn dưới quyền tổng đà Long Tuyền quận, bây giờ ta sẽ bắt đầu đọc cho các ngươi nghe, các ngươi nhớ rõ không được lớn tiếng gây xôn xao, không được lơ đễnh không để ý, không được... Lý Hòe ngươi ngồi đàng hoàng cho ta! Còn nữa Thôi Đông Sơn, không được bắt chéo chân! Vu Lộc, trước tiên đừng cắn hạt dưa!"
Một đám người đành phải ngoan ngoãn ngồi thẳng, chăm chú lắng nghe.
Tiểu cô nương trước tiên đọc hết lá thư tiểu sư thúc viết cho nàng, giọng đọc đầy nhịp điệu.
Sau đó thật cần thận gấp tờ giấy viết thư lại, để ở trong tay, từ trong phong thư rút ra lá thư thứ hai, là gửi cho Lý Hòe, sau đó là viết cho Lâm Thủ Nhát, Vu Lộc cùng Tạ Tạ trong cùng một lá thư.
Nội dung Trần Bình An viết ở trong thư phần lớn là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi tại trấn nhỏ quê nhà trong năm mới, tiếp theo chính là muốn bọn họ không được gây ra mâu thuẫn, xuất môn ra ngoài nhất định phải đoàn kết, ở chung hòa thuận, đừng cho người nhà lo lắng, đọc sách cũng không được quá sức, lúc thích hợp thì xuống núi giải sầu, có thể kết bạn đi dạo kinh thành Đại Tùy vân vân, tiếp theo chính là viết một ít kỳ nhân dị sự sau khi rời khỏi kinh thành Đại Tùy, cùng với miêu tả một ít chuyện khi cưỡi côn thuyền, quan sát đại địa phong cảnh, chưa nói tới cách hành văn, bình dị, tìm từ nhạt nhẽo, chẳng qua tình chân ý thiết, mọi người thậm chí hoàn toàn có thế tưởng tượng thời điểm Trần Bình An đề bút viết thư, còn ngồi nghiêm chỉnh hơn so với bọn hắn vào giờ phút này, thần sắc tất nhiên cần trọng tỉ mi.
Lý Bảo Bình đọc xong toàn bộ giấy viết thư, hai tay làm một tư thế dồn khí đan điền,"Xong!"
Lý Hòe buồn bực nói: "Lý Bảo Bình, dù sao Trần Bình An gần như viết cho một người một phong thư, ngươi trực tiếp đưa thư giao cho bọn ta, không phải là được rồi sao?"
Tiểu cô nương áo hồng miên trừng mắt, Lý Hòe rụt cô lại.
Thôi Đông Sơn đưa tay chỉ chỉ mũi mình,"Của ta đâu?”
Lý Bảo Bình hai tay ôm ngực, ngồi xếp bằng ngồi trên ghế dài, lắc đầu nói: "Tiểu sư thúc không viết thư cho ngươi."
Thôi Đông Sơn ngắng đầu lên làm ra vẻ rơi lệ đầy mặt, lẫm bảm nói: "Thế gian lại có tiên sinh vô tình vô nghĩa bực này."
Lý Bảo Bình bỗng nhiên cười ha ha, từ trong phong thư rút ra mấy tám ngân phiếu của tiền trang lâu đời Đại Ly,"Mới vừa rồi trong lá thư viết cho ta, tiểu sư thúc có dặn dò chuyện này, ta quên đọc nha, nè, cầm láy, tiểu sư thúc nói thiếu ngươi hai ngàn lượng bạc, trả lại ngươi. Thôi Đông Sơn, về sau ngươi không thể quyt nợ, nói tiểu sư thúc không trả tiền lại cho ngươi, ta sẽ làm chứng cho tiểu sư thúc!"
Thôi Đông Sơn tiếp nhận máy tám ngân phiếu mỏng tang, vẻ mặt thương tâm muốn chết, đột nhiên trong mắt hiện lên một chút thần thái hy vọng,"Bảo Bình, tiểu sư thúc ngươi có đề cập đến chuyện câu đối xuân hay không, câu đối do ta viết, tiên sinh có dán lên trong đêm ba mươi Tết không? Ngươi cẩn thận xem lại thư đi, lỡ như bị bỏ sót điều gì thì sao?”
Lý Bảo Bình chém đỉnh chặt sắt nói: "Không có! Thư của tiểu sư thúc, ta đã xem đi xem lại chín lần, có thê thuộc làu làu luôn rồi!"
Thôi Đông Sơn vẻ mặt hồ nghị, đứng dậy xoay người, đưa tay muốn lấy thư, dự định tự mình lật xem.
Lý Bảo Bình một nắm tay đè lại những trang thư đã được xếp cần thận để cùng một chỗ, trợn mắt hung dữ nói với thủ hạ bại tướng này: "Cầu đảm!"
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thôi Đông Sơn tiu nghỉu thu tay lại, một lần nữa đặt mông ngồi vào chỗ của mình, thở dài thở ngắn, chỉ cảm thấy cuộc đời vô vọng.
Lý Hòe nhỏ giọng nói: "Thôi Đông Sơn, ghét bỏ mấy tờ ngân phiếu chướng mắt a? Vậy cho ta nha?"
Thôi Đông Sơn thu hồi ngân phiếu, liếc xéo nói: "Ngân phiếu không chướng mắt, tiểu tử ngươi mới chướng mắt."
Lý Hòe học Lý Bảo Bình hai tay ôm ngực, dương dương tự đắc nói: "Nói chuyện cẩn thận một chút, ngươi có biết không, hôm nay ta là đà chủ phân đà học xá chữ Mậu của Đông Sơn phân đà hạ hạt Long Tuyền hương tổng? !"
Thôi Đông Sơn đứng dậy vỗ võ mông, cười mắng thằng nhóc này: "Cút đi!"
Lý Bảo Bình thu hồi toàn bộ giấy viết thư, xếp vào phong thư,"Những lá thư này ta sẽ giữ giúp các ngươi, tránh để các ngươi đánh mát. Tan họp!"
Thôi Đông Sơn ngáp một cái rồi rời khỏi học xá.
Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe cùng nhau rời đi.
Vu Lộc cùng Tạ Tạ bỏ đi cuối cùng. Vu Lộc nhẹ giọng cười nói: "Trần Bình An viết thư cho hai ta, của ta nhiều hơn của ngươi hai mươi bốn chữ."
Tạ Tạ nghiêm mặt nói: "Vu Lộc, ngươi có ngây thơ hay không?"
Vu Lộc cười đến khiến người ta muốn đánh đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận