Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1787 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (3)



Chương 1787 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (3)




Lần này rời khỏi hồ Thư Giản, vốn dĩ ông ta phải đi tìm Tô Cao Sơn để bàn bạc chuyện quan trọng, đương nhiên là phải tìm rồi, chỉ là khi nào ông ta sẽ trở lại đảo Cung Liễu, về bằng cách nào thì thật sự không có ai có thể quản được Lưu Lão Thành này.
Ngay cả tu sĩ Thượng Ngũ cảnh chuyển từ Đồng Diệp tông sang Ngọc Khuê tông, đồng thời còn tiện tay lấy đi một bảo bối quý giá từ tổ sư đường cũng không dám quá ràng buộc Lưu Lão Thành chứ đừng nói đến việc tùy tiện kiểm tra ông ta hết lần này đến lần khác.
Dã tu Thượng Ngũ cảnh, cho dù là ở Đồng Diệp châu rộng lớn hơn nhiều so với Bảo Bình châu, thì vẫn là một tồn tại cực kỳ khó đối phó.
Cho dù lúc đó Lưu Lão Thành xuất hiện ở đó vì lý do gì, Lưu Lão Thành chỉ cần vung tay áo, thu hồi hết phép thần thông chưởng quan sơn hải của những người có tu vi sắp đạt tới Tiên Nhân cảnh. Một sơn trạch dã tu nhất định phải nắm rõ một hoặc vài kỹ năng đặc biệt nổi bật, một chiêu thức có tính sát thương cực mạnh hoặc một chiêu thức cực kỳ ẩn giấu, hoặc là một pháp bảo gì gì đó, hoặc một bổn mệnh vật như mai rùa bảo vệ âm thần dương thần, để trốn thoát,do thám, càng nhiều lợi ích càng tốt, có nhiều kỹ năng cũng không phiền gì, bãn lĩnh càng phức tạp và tinh vi thì dã tu không có chỗ dựa mới có thể sống lâu được hơn một chút.
Lý Phù Cừ trỗi dậy từ mặt đất, biến thành cầu vồng và bay đi, bầu trời phía trên quan ải rung chuyển như sấm mùa đông, phát ra tiếng gầm thét.
Sau đó Lưu Lão Thành xuất hiện, cười nói: "Tên nhóc tốt bụng, ngươi vẫn nên để ý đến đạo nghĩa giang hồ một chút đi, xem như ngươi thông minh. Nếu không thì... ha ha."
Lưu Lão Thành trong nháy mắt đã biến mất.
Tình cảnh nguy hiểm này thường xuyên ẩn nấp trên đường Dương Quan của Quỷ Môn Quan, cho dù Trần Bình An có đích thân đi qua đó một chuyến, hắn cũng sẽ hoàn toàn không nhận ra.
Chuyện trên đời thường là như vậy, nhưng rất nhiều khi, không phải vấn đề sống chết mà đã trở thành một chuyện gì đó nhẹ nhàng hơn, chẳng hạn như đột nhiên cơ duyên tới, như khi mất đi quyền lực mà không hề có dự báo trước, những tranh chấp vô duyên vô cớ, vận may bất ngờ rơi xuống đầu, từng chuyện, từng việc đều khiến con người ta bối rối vô cùng, hoặc là vui mừng đến phát điên, hoặc là gào thét rên la.
Tưởng chừng như mọi việc đều đã có số mệnh nhất định nhưng thực ra mọi chuyện không phụ thuộc vào số phận mà phụ thuộc vào con người.
Người đang làm, trời đang nhìn, ngay cả khi trời không nhìn thì những người khác bên cạnh cũng đang quan sát.
Về việc rốt cuộc nên làm như thế nào, mỗi người đều có số phận của mình, chẳng qua là những lựa chọn khác nhau trong những hoàn cảnh của mỗi người, đối xử chân thành với người khác, chỉ mưu cầu lợi ích, được ngày nào hay ngày ấy, đều có thể là nền tảng của cuộc sống. Điều buồn cười duy nhất là, một đạo lý rõ ràng như vậy, người tốt và người xấu, lại có rất nhiều người không biết, cho dù biết rồi cũng vô ích, bọn họ tự an ủi mình rằng thế đạo chính là như thế, đạo lý gì cũng vô dụng. Xét cho cùng mỗi người có thể đi đến được mỗi khoảnh khắc đó, đều có sự hỗ trợ bởi những đạo lý tiềm ẩn bên ngoài những câu văn tự. Những suy nghĩ và mạch não cơ bản nhất của mỗi người giống như những cột trụ và xà nhà quan trọng nhất. Hai từ "thay đổi" nói ra thì dễ dàng nhưng làm lại rất khó khăn hơn. Giống như việc sửa lâu các của một ngôi nhà, góp thêm gạch ngói, nhưng lại phải tốn tiền, nếu cột trụ và xà nhà rung chuyển thì ngôi nhà chắc chắn sẽ không ổn định. Hoặc nếu chỉ muốn thay gạch, tu bổ lại giấy dán cửa sổ thì còn được, như nếu thử thay cột trụ và xà nhà xem sao? Đương nhiên, đó chẳng khác gì một chuyện khó chịu đựng như xương cốt bị tổn thương, tự mình chuốc khổ vào thân, rất ít người có thể làm được. Càng lớn tuổi, càng có nhiều kinh nghiệm, điều đó có nghĩa là đã quen với căn nhà hiện tại, nên ngược lại càng khó thay đổi. Một khi nghịch cảnh ập đến, rơi vào hoàn cảnh khó khăn, đến lúc đó, chi bằng nghĩ xem thế đạo đều như thế này, mọi người đều như vậy, sau đó mượn một vài câu danh ngôn đối nhân xử thế hỗn loạn khó hiểu trong một cuốn sách để có được sự an tâm tạm thời. Nếu không thì quan sát những điều đáng thương hơn của người khác cũng là một suy nghĩ hợp tình hợp lý.
Khi Trần Bình An đến gần hồ Thư Giản, hắn đột nhiên quay đầu ngựa và phi nước đại về hướng Mai Dụ quốc.
Nhưng thay vì đến tụ họp với Tằng Dịch Mã Đốc Nghi, hắn lại bỏ thú cưỡi của mình, thả nó lang thang trong núi rừng, thậm chí tương lai còn có thể gặp lại nhau hay không cũng phải xem duyên phận.
Trần Bình An đi thẳng từ một con đường nhỏ vắng chỉ có tiều phu đi qua, bước chân vượt qua núi non trùng điệp đến biên giới để tìm một người.
Một tăng nhân trẻ có thể khuất phục được Tâm Viên.
Khi đến dưới chân vách đá đó, Trần Bình An dừng lại, chắp hai tay và hành lễ với hang đá phía trên.
Tăng nhân trẻ tuổi đứng dậy khỏi nệm lót, dường như có vẻ không ngạc nhiên lắm, hoàn lễ rồi đưa tay ra hiệu rằng Trần Bình An chỉ cần leo lên vách đá đó là được.
Trên đường đến đây, Trần Bình An mặc dù không cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không hề đi nhanh, giả vờ như hơi thở của mình không thuận lợi như bình thường. Về phần khí tượng bên trong, hắn có bí pháp độc đáo của Lý Phù Cừ giúp đỡ để che đậy, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận mọi chỗ, nếu không sẽ hại mình hại người, không chỉ liên lụy đến Lý Phù Cừ mà còn khiến bản thân gặp nguy hiểm.
Hắn giống như một con khỉ leo lên tảng đá trong rừng núi.
Tăng nhân trẻ tuổi đứng ở một bên của hang động nhỏ hẹp, sau khi Trần Bình An đứng yên, thì hắn ta mới đi vào khoanh chân ngồi xếp bằng, nhường lại tấm đệm đó cho khách.
Trần Bình An do dự một lát, vẫn ngồi ở trên đệm.
Còn Tâm Viên thì vẫn cứ mãi nhắm mắt như đang ngủ say.
Vị tăng nhân trẻ tuổi nói: “Ta đến từ Đồng Diệp châu, ta không biết ngôn ngữ của Bảo Bình châu các ngươi. Còn về Phật lý thì vốn dĩ ta cũng chỉ biết chút ít, lại có hai rào cản ngôn ngữ. Một là giữa ngươi và ta, một là khoảng cách giữa những lời trong đại nghĩa của Phật pháp và kinh Phật, nên ta sẽ không dám ăn nói ngông cuồng đâu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận