Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1381 - Một Bát Canh Gà Không Biết (4)



Chương 1381 - Một Bát Canh Gà Không Biết (4)




Chí thánh tiên sư từng có sầu lo, nho gia thánh hiền học vấn càng cao, địa vị càng cao, thần vị không ngừng rời xa nhân gian, như vậy nhân gian làm sao bây giờ.
Lễ thánh, Á thánh, còn có Phục Thăng hắn, hoặc là nói Phục Thắng, cùng với hai vị nho gia phó giáo chủ kia, đều có các câu trả lời.
Chỉ là Chí thánh tiên sư vẫn chưa từng giãn lông mày ra.
Về sau liền có vị lão tú tài ngõ hẹp kia ngang trời xuất thế.
Thời đại đó, rạng rỡ tỏa sáng.
Hai lần tam giáo chi tranh, phật đạo hai giáo hai đám phật tử đạo chủng kinh tài tuyệt diễm kia dứt khoát chuyển qua đầu nhập môn hộ nho gia, cũng không chỉ một hai vị.
Từng có một vị tiên nhân trẻ tuổi Bạch Ngọc Kinh tham dự tranh luận hỏi một vấn đề, “Nho gia các ngươi đã tôn sùng nhân tính bản thiện, nếu mỗi người đã bản tính thuần thiện, vậy công giáo hóa của nho gia các ngươi, công ở nơi nào?”
Nho sĩ trung niên đột nhiên hỏi: “Nếu là Liễu Thanh Sơn trước tiên cùng Sư Đao Phòng nữ quan Liễu Bá Kỳ rủ nhau đi xa, cuối cùng đều thành phu thê thì sao?”
Lão phu tử Phục Thăng, hoặc là nói nho gia đại thánh nhân Phục Thắng cười nói: “Cái này có gì, tam giáo thiên kiến bè phái, chỉ là tích cực ở trên học vấn.”
Nho sĩ trung niên lại có nghi hoặc.
Lão phu tử gật đầu nói: “Liễu Thanh Phong đại khái đoán ra thân phận chúng ta. Bởi vì Sư Tử Viên có đường lui, cho nên mới có ván cược văn vận lần này của Liễu Thanh Phong và Đại Ly Tú Hổ.”
Nho sĩ trung niên hừ lạnh một tiếng.
Lão phu tử lại thổn thức nói: “Nếu là năm đó trong môn hạ đệ tử của lão tú tài có thêm mấy tên Thôi Sàm Liễu Thanh Sơn, cũng không đến mức thua... Có thể vẫn sẽ thua, nhưng ít nhất sẽ không thua thảm như vậy.”
————
Liễu Thanh Phong đứng ở dưới tú lâu, bảo tỳ nữ Triệu Nha mời muội muội hắn Liễu Thanh Thanh xuống lầu.
Triệu Nha có chút khó xử.
Mấy ngày nay sau khi tiểu thư hiểu được đại khái chân tướng, thì đã đau lòng muốn chết, nhất là biết nhị ca Liễu Thanh Sơn bởi vì cô mà què chân, đã nghĩ đến việc quyên sinh, nếu không phải cô nhanh chóng phát hiện, vội vàng chuyển hết dao kéo các thứ đi, chỉ sợ Sư Tử Viên đã phải vui quá hóa buồn. Cho nên cô ngày đêm làm bạn, một tấc cũng không rời, tiểu thư hai ngày qua còn tiều tụy đáng sợ hơn cả so với lúc gặp nạn, gầy mòn đến độ sắp da bọc xương.
Liễu Thanh Phong lạnh lùng nói: “Đi gọi muội ấy xuống lầu.”
Triệu Nha sợ hãi, lập tức xoay người chạy lên lầu.
Liễu Thanh Thanh rụt rè đi xuống lầu, thậm chí không dám để Triệu Nha đỡ.
Liễu Thanh Phong nhìn đứa em gái này một cái, không nói gì.
Liễu Thanh Thanh cúi đầu, trong lòng sợ hãi.
Từ nhỏ cô đã sợ đại ca này rõ ràng điểm nào cũng không xuất sắc bằng Liễu Thanh Sơn này.
Liễu Thanh Phong cố giữ giọng điệu bình thản, “Trời không sập xuống được đâu, ta đi với muội một chút.”
Nửa canh giờ sau, Triệu Nha thấp thỏm lo âu đứng ở tú lâu bên này kiễng chân chờ mong.
Phát hiện tiểu thư nhà mình khi trở về, trên mặt còn có nước mắt, chỉ là tựa như đã mở dc khúc mắc.
Liễu Thanh Thanh túm làn váy đi lên tú lâu, Triệu Nha không hiểu chuyện gì chỉ biết bám theo sau người cô.
Liễu Thanh Thanh đột nhiên cười hỏi: “Nha Nhi, muội theo ta cùng đi lên núi tu đạo nhé?”
Triệu Nha ngạc nhiên, nhìn tiểu thư không còn tử khí nặng nề nữa, gật gật đầu.
Liễu Thanh Phong một mình đi trong Sư Tử Viên.
Làm một kẻ thuần nho muốn mang học vấn làm được những điều cực cao cực lớn, nhưng không làm được.
Liễu Thanh Phong hắn đã bước ra một bước đó, như vậy đời này nhất định lăn qua lộn lại ở trong vũng bùn.
Trong lòng Liễu Thanh Phong đau khổ, không thể nói thành lời.
Người đọc sách, ai không muốn ở thư phòng dốc lòng lập ngôn, từng thiên đạo đức văn chương, lưu danh trăm đời.
Người đọc sách, ai không nguyện đào lý khắp thiên hạ, được tôn sùng là lãnh tụ nhã nhặn, minh chủ sĩ lâm.
Người đọc sách, ai không muốn thanh liêm, vì nho gia học mạch chấn chỉnh làm sạch nguồn gốc, mở ra một phong cách mới.
Nhưng khó nhất là quan viên chỉ lo thân mình, dù sao cũng phải có người đảm đương làm những việc thật lông gà vỏ tỏi, tính toán chi li mỗi một đồng tiền cho dân chúng, dù sao cũng phải có người làm.
Cũng may nghe nói đọc sách học hỏi nếu làm được đến cực điểm, sẽ có thể làm được đến trình độ học vấn và công lao sự nghiệp đều không bị lỡ dỡ.
Liễu Thanh Phong đứng nơi cầu nhỏ nước chảy, quay đầu, nhìn thấy Liễu Thanh Sơn và vị nữ quan kia sóng vai đi tới.
Cuối cùng là Liễu Thanh Sơn một mình một người đi về phía Liễu Thanh Phong, cười nói: “Đệ muốn trước tiên cùng Liễu Bá Kỳ đi du lịch Bảo Bình Châu, muốn đi thư viện Quan Hồ, còn có thư viện Sơn Nhai Đại Tùy kia, cùng với thư viện du học mới xây ở Đại Ly Long Tuyền quận tận cùng phương bắc.”
Liễu Thanh Phong cười hỏi: “Đã suy nghĩ kỹ rồi? Nếu đã suy nghĩ xong rồi, đệ nhớ trước tiên tới đánh tiếng với hai vị tiên sinh, xem ý bọn họ như thế nào.”
Liễu Thanh Sơn vâng một tiếng, “Liễu Bá Kỳ nói cái chân này của đệ có thể chữa khỏi, nhưng đệ cảm thấy không cần sốt ruột. Bằng không lại phải nợ nàng ấy một phần nhân tình, nếu đến lúc đó...”
Liễu Thanh Phong trêu ghẹo: “Nếu là người một nhà, trái lại có thể không cần so đo nhiều như vậy.”
Liễu Thanh Sơn xoay người muốn đi.
Liễu Thanh Phong đột nhiên gọi người em trai lại, nói: “Ta thay Liễu thị tổ tông và toàn bộ người đọc sách Thanh Loan quốc, cảm ơn đệ. Liễu thị phong thái thuần nho không thua năm đó, người đọc sách cả Thanh Loan quốc, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.”
Liễu Thanh Sơn nghi hoặc nói: “Vì sao vậy? Đại ca, rốt cuộc đại ca đang nói cái gì, sao đệ nghe không hiểu?”
Liễu Thanh Sơn giúp Liễu Thanh Sơn chỉnh lại vạt áo, mỉm cười nói: “Tiểu tử ngốc, không cần phải quan tâm những thứ này, đệ chỉ để ý an tâm nghiên cứu học vấn, tranh thủ về sau làm thánh nhân nho gia, rạng rỡ Liễu thị chúng ta.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận