Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1222: Cục Diện Khó Giải (1)

Chương 1222: Cục Diện Khó Giải (1)Chương 1222: Cục Diện Khó Giải (1)
Chương 1222: Cục Diện Khó Giải (1)
Trong hiệu thuốc Khôi Trần, uống xong cháo do Chu Liễm nấu, đám người sắp sửa xuất phát tiến về hướng Đăng Long đài.
Trịnh Đại Phong dẫn đầu đi ra nhà chính, dừng lại trước cửa rít vài ngụm thuốc, thần sắc không có vẻ gì là căng thẳng. Chẳng qua so với bộ dạng lôi tha lôi thôi lúc trước, hôm nay hắn đổi lấy một thân áo dài màu xanh có phần già cỗi.
Chu Liễm và Bùi Tiền thu dọn bát đũa chén đĩa trên bàn. Tùy Hữu Biên một thân áo trắng, lưng đeo Si Tâm kiếm, đứng dưới mái hiên, tu vị võ đạo thất cảnh Kim Thân cảnh, phong tư trác tuyệt, nhìn như thần tiên.
Lô Bạch Tượng vẫn mặc nho sam, chỉ là lòng bàn tay không nắm chặt xoa vuốt máy quân cờ nữa, hiệp đao Đình Tuyết đeo ngang eo, thanh bội đao này, nguyên chủ nhân có thê nói vừa là Nguyên Anh Địa tiên trảm yêu trừ ma tại Thái Bình sơn, tiếng tăm rất tốt, vừa cũng là đại lão Yêu tộc, chỉ bằng một tấm ngọc bài đích truyền tổ sư đường, khiến cho Trần Bình An rơi vào cảnh bị vây giết ở miếu hoang.
Hôm nay trang phục Ngụy Tiện là chói mắt nhất, hắn hỏi Trần Bình An ở Lão Long thành mặc long bào có phạm pháp không, Trần Bình An cười nói ngươi mặc mũ phượng hà bí của hoàng hậu nương nương cũng không ai quan tâm, Ngụy Tiện liền mặc chiếc long bào như lúc bước ra từ họa quyền, triều phục của hoàng đế khai quốc Nam Uyễn quốc. Trong tay áo có dấu binh gia giáp hoàn, tây nhạc, thần nhân thừa lộ giáp.
Chu Liễm nhìn như đầu bép, rửa tay, từ phòng bếp đi ra, Bùi Tiền cùng theo sau lưng, hôm nay tâm tình nó có vẻ không tốt lắm.
Trần Bình An vẫn mặc pháp bào Kim Lễ, búi tóc cài ngọc trâm, lưng đeo hồ lô rượu màu son, bên còn lại treo một tắm ngọc bài trắng tinh chưa ai từng nhìn thấy.
Ngọc bài được Trần Bình An lấy ra từ một tòa khí phủ đã từng chiếm giữ "Một sợi kiếm khí cực nhỏ cực nhỏ", thuộc về cái mà Phạm Tuấn Mậu gọi là tiều luyện, hiện nay vẫn chỉ có thế nhìn, không thể dùng.
Nó tồn tại, bản thân là một niệm tưởng.
Chuẩn xác mà nói, là một trong số không nhiều chấp niệm của đứa chân đất Trần Bình An. Báo thù cho cha mẹ. Đáp ứng Trữ Diêu làm đại kiếm tiên. Hẹn ước một giáp cùng Kiếm Linh tỷ tỷ, sẽ có một ngày, có thể đường đường chính chính nói một câu với bốn tòa thiên hạ. Hôm nay Trần Bình An đổi một đôi giày mới, trước đó Bùi Tiền len lén đưa tới, trời chưa sáng, Bùi Tiền đã mò mẫm rời giường, đi tới bên cạnh Trần Bình An đang ngả ra đất nghỉ ngơi, tay xách theo đôi giày, Trần Bình An hiếu kỳ hỏi nó giày đâu ra, Bùi Tiền nói lần nọ ở khách sạn chẳng phải có mượn cửu nương mấy lượng bạc, đi Hồ Nhi trấn trừ mua đồ ăn, phần chỉ tiêu lớn nhất còn là đôi giày này, sáng sớm ra nó đã muốn tặng cho Trần Bình An, nhưng mà về sau người bên Hồ Nhi trấn mắng tràn tới cửa, Trần Bình An lại muốn đuổi nó đi, bỏ lại nó một mình trong khách sạn, nó tức giận đem chôn đi, sau đó Trần Bình An đổi ý, lại mang nó đến thành Thận Cảnh, buổi tối nó lại len lén đào lên, khi đó còn có Chung Khôi ở bên cạnh xem náo nhiệt, còn nói cái gì là y quan trủng, nó một đường ởi tới bến đò thành Thận Cảnh, bến đò tiên gia Thanh Cảnh Sơn, sau đó là Lão Long thành, vì cứ sơ chuyên y quan trủng sẽ choc cho Trần Bình An phát hỏa, trong lòng lại có chút có tật giật mình, thế là một mực không dám lấy ra.
Khi đó một lớn một nhỏ, lớn ngòi trên đất bắt đầu đi giày, có vẻ khá vui, chỉ là không khen thưởng cô bé gầy gò máy câu, chẳng qua những lời muốn nói đại khái đều hiện hết trên khuôn mặt tuổi trẻ, trong đôi mắt sáng ngời kia rồi.
Người nhỏ thì ngồi ở một bên, hỏi: "Có vừa chân không?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Vừa."
Nhưng mà Trần Bình An vừa mang giày xong, đứng dậy búng bật hai cái thì trở mặt không nhận người, nói Bùi Tiền và âm thần họ Triệu phải ở lại hiệu thuốc khôi Trần, không được ởi cùng tới Đăng Long đài, hơn nữa cũng dặn Bùi Tiền nếu sau đó âm thần cũng rời khỏi hiệu thuốc thì đừng sợ, chỉ cần đừng tự tiện rời hiệu thuốc thì sẽ không có gì nguy hiểm.
Bùi Tiền đương nhiên không vui, mấy ngày nay mỗi ngày nó đều khổ luyện bộ kiếm pháp điên khùng kia, nhưng thấy Trần Bình An nói rất nghiêm túc, nó đành phải cụp đầu xuống, ừ một tiếng.
Thời này khắc này, Trần Bình An quay sang nhìn Trịnh Đại Phong cười hỏi: "Thế nào, xuất phát được chưa?”
Trịnh Đại Phong rít mạnh một hơi thuốc, buộc tâu thuốc vào giữa eo, bước nhanh ra sân viện: "“ĐII"
Hàng người rời hiệu thuốc Khôi Trần, tiến vào trong ngõ hẻm.
Lên xe ngựa Phạm gia đưa tới, Phạm Nhị và lão kiếm tu Mã Trí đều không có mặt, trước đó Phạm Nhị có tới hiệu thuốc một chuyến, hai người ngồi uống rượu trên nóc nhà, Trần Bình An dặn hắn ngày đại hàn đừng xuất hiện ở gần hiệu thuốc, Phạm Nhị nói hắn biết sự tình năng nhe. sẽ không hành sư theo cảm tính.
Bùi Tiền khiêng băng ghế ra ngồi trước cửa hiệu thuốc Khôi Trần, cúi đầu khom lưng, hai tay ôm chặt đầu gối.
Hành Sơn trượng đặt dưới chân, cây gậy đã đi theo nó sớm chiều bao lâu nay bị nó đạp dưới đế giày, đè nhè dưới chân, lăn qua lăn lại.
Bên kia bậc cửa có để một chiếc dù giấy dầu, đây là điều Trần Bình An yêu cầu nó, dù là ở hiệu thuốc Khôi Trần cũng phải mang dù theo bên người.
Âm thần họ Triệu tạm thời không động thân, Trịnh Đại Phong chỉ cần bẻ gãy cán tâu thuốc, hắn sẽ có thể xuất hiện ở bên cạnh Trịnh Đại Phong. Nếu hắn hiện thân trên Đăng Long đài quá sớm, nói không chừng bên kia sẽ sớm có sách lược ứng phó, ngược lại không thỏa đáng cho lắm. Xung quanh Đăng Long đài rất xứng được với bốn chữ tàng long ngọa hồ, có tư cách đứng ở gần đó đều là thần nhân dị sĩ cao cao tại thượng ở Lão Long thành, không một ai không phải là tu sĩ, tông sư được năm dòng họ lớn cung phụng.
Âm thần đứng ở bên cạnh cô bé, hỏi: "Lo lắng cho Trần Bình An à?”
Bùi Tiền nhẹ giọng nói: "Cha ta lợi hại như vậy."
Âm thần họ Triệu xuất thân từ miếu nhỏ Ly Châu động thiên cười nói: "Lợi hại thì đúng là lợi hại thật, chỉ là ngu chút, rõ ràng chuyện không liên quan gì tới hắn, lại cứ muốn lội vào vũng nước đục."
Bùi Tiền lần đầu tiên không giậm chân mắng người, mà lắm bẩm nói: "Không phải sao, bằng không hắn sẽ không thể nào một mực mang theo ta đi cùng? Ta là đứa ăn hại, cha ta có tiền như vậy, thế mà vẫn còn mê tiền, trước nay không tiêu xài thoải mái bao giờ, một đồng tiền cũng hận không thể bẻ ra thành tám đồng để dùng." Càng nói càng sàu, Bùi Tiền rướn người, từ trong tay áo lấy ra tắm phù lục giấy vàng kia, bộp một tiếng dán lên trán mình, đầu ngước cao, quai hàm phòng lên, thổi cho Bảo Tháp Trần Yêu phù bay nhè nhẹ.
Ba chiếc xe ngựa từ nội thành chạy tới ngoại thành.
Trịnh Đại Phong một mình ngồi trong chiếc xe dẫn đầu, nhắm mắt dưỡng thần, hắn đã kiệt lực đè nén một thân quyền ý, song vẫn có dấu hiệu tràn lan ra. Cứ mỗi lần xe ngựa dẳn xóc gập ghềnh sẽ có cương khí trôi nổi bát định, nhưng rất nhanh thôi liền lập tức quay về cơ thể sau mỗi lần Trịnh Đại Phong hô háp. Võ phu cửu cảnh đỉnh phong sẽ tự có khí độ riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận